Ta Thân Phận Đại Đạo Bị Muội Muội Đắc Kỉ Công Khai

Chương 246 - Hằng Nga nhảy múa, Lý Nguyên đánh đàn

Thược Dược ở trong phòng, nhận thấy được một cổ khi tức khác lạ đi vào trang viên. Sau khi nhận ra đó là Hậu Thổ, nàng không để ý nữa mả tiếp tục chiềm vào giấc ngủ.
Rửa chén quét rác cả ngày, còn phải chăm sóc tưới tiêu cho hoa cỏ cây cối trong sân, có đồ ăn ngon nàng không được ăn, cuộc sống như thế này còn phải kéo dài vô tận. Nghĩ đến cuộc sống mà làm việc còn cực khổ còn hơn trâu, ăn còn ít hơn trâu, nước mắt của Thược Dược liền rơi đầy mặt...
Vẫn là lười biến trốn đi ngủ một lát đi!
Nằm trong chăn là thoải mái nhất.
Còn có nhạc đệm hay như thế...
Sau khi Hậu Thổ nghe thấy tiếng đàn du dương truyền đến từ hậu viện, không khỏi cảm thấy ngạc nhiên một hồi lâu.
Nàng đầu tiên nghe Lý Nguyên đánh đàn, không nghĩ tới lại dễ nghe như vậy.
Tiếng đàn nghe như khiến người ta cảm động không thôi, rồi lại mang đến cạm giác dũng cảm cùng rộng rãi, khiến cho Hậu Thổ bất tri bất giác bị mê hoặc.
Nhưng mà tại sao ở hậu viện lại có hai luồng khí tức khác nhau?
Hậu Thổ cảm thấy rất kỳ lạ.
Ai đang ở cùng với Lý Nguyên?
Hằng Nga nhận thấy Lý Nguyên tài hoa vô song, có thể xuất khẩu thành thơ, hơn nữa khả năng tính toán đủ khiến người khác cảm thán không thôi, nàng không khỏi muốn tìm hiểu Lý Nguyên nhiều hơn, bởi vậy không có ý định quay về Quảng Hàn cung.
Nàng chú ý đến trên giá sách của Lý Nguyên có để một cây Dao Cầm với tạo hình độc đáo, không khỏi cảm thấy kỳ lạ.
Hằng Nga giỏi về tài nhảy múa, đối với nhạc cụ cũng rất tinh thông, nhưng đến tận bây giờ nàng vẫn chưa nhìn thấy loại nhạc cụ nào kỳ lạ như vậy.
Không khỏi tò mò hỏi Lý Nguyên: “Thứ nhìn giống như một cây Dao Cầm này, cũng là một loại nhạc cụ sao?”
Lý Nguyên nhìn theo ánh mắt của Hằng Nga, gật đầu nói: “Thứ này gọi là Cổ Tranh, một loại nhạc cụ do ta phát minh ra.”
Hằng Nga nghe đây là nhạc khí do Lý Nguyên phát minh càng cảm thấy kinh ngạc, ánh mắt cũng càng thệm tỏa sáng.
Không ngờ hắn không những có thể làm thơ lại còn có thể phát minh nhạc cụ.
“Không biết âm sắc của Cổ Tranh này như thế nào?” Hằng Nga hỏi.
Lý Nguyên nghe vậy, lấy xuống Cổ Tranh từ giá sách.
“Ta đánh một khúc cho ngươi nghe thử”
Lý Nguyên nghĩ đến một khúc nhạc, vừa lúc thích hợp cảnh tượng trước mắt, bỗng nhiên muốn diễn tấu đầu khúc đó.
“Hằng Nga nhất định sẽ chăm chú lắng nghe.” Hằng Nga lộ vẻ mặt mong đợi.
Hắn nếu có thể phát minh nhạc cụ, vậy kỹ năng đánh đàn chắc không tệ đâu!?
Lý Nguyên gảy dây đàn, điều âm sắc.
Mặc dù chỉ là đơn giản gảy một tý, nhưng ngay khi nghe tiếng đàn leng keng dễ nghe, đôi mắt đẹp của Hằng Nga lập tức trợn tròn ra.
Tỏ vẻ vô cùng kinh ngạc.
Đây là một loại tiếng đàn hoàn toàn khác với Dao Cầm, thanh âm so với Dao Cầm càng thêm nhẹ nhàng linh động, tựa như tiếng nước chảy qua cầu nhỏ, êm tai như tiếng kêu của Phượng Minh Loan.
Hằng Nga càng thêm mong đợi.
Màu sắc tối tăm trong mắt cũng giảm đi phần nào.
Sau khi điều xong âm sắc, Lý Nguyên liền bắt đầu diễn tấu.
Hắn biểu diện khúc “Thuỷ Điệu Ca Đầu, Trăng Sáng Khi Nào Tỏ”.
Trong tình cảnh này, ngoại trừ khúc ấy, còn khúc nhạc nào càng thích hợp đâu chứ?
Tiếng đàn du dương linh động từ từ tràn ra, trong nháy mắt đã giữ lại tiếng lòng của Hằng Nga. Khiến cho nàng chìm đắm trong thế giới âm nhạc thuần tịnh vô tạp âm này, khó có thể tự mình thoát ra được.
Không nghĩ tới, cầm kỹ của hắn đã tiến vào trạng thái nhập thánh!
Ý niệm trong lòng Hằng Nga chợt lóe lên, nàng lại lập tức chìm vào bên trong âm nhạc mỹ diệu.
Đây là một khúc nhạc mà đến tận bây giờ Hằng Nga vẫn chưa bao giờ được nghe đến, khúc đầu nghe có tý xúc động, mang theo một chút tối tăm cùng phiền muộn, lắng nghe tiếp lại có một tia rộng rãi cùng hào hiệp, khiến người ta không cảm thấy bi thương.
Dường như khám phá bản chất của hồng trần, sau khi trãi qua ồn ào náo nhiệt lại quay về với trầm tĩnh lặng yên.
Có loại cảm giác bồng bềnh giữa ánh trăng, hưởng thụ không khí an tĩnh, đạm nhiên không màn danh lợi thuộc về chính mình.
Chẳng biết tại sao, Hằng Nga cảm thấy rất thích khúc nhạc này, nàng cảm thấy khúc nhạc này dường như rất phù hợp với tâm cảnh của nàng, khiến cho nàng có rất nhiều cảm xúc...
Trong lúc Hằng Nga đang thưởng thức âm nhạc tuyệt mỹ như thế, một tiếng hát tinh khiết vang lên.
Tiếng ca là do Lý Nguyên bất tri bất giác hát lên trong lúc tập trung đàn khúc nhạc này.
“Trăng có tự thuở nào
Nâng chén hỏi trời cao
“Không biết bên trên cung khuyết
Đêm nay là đêm nao”?”
Oanh!
Nghe tiếng ca của Lý Nguyên, cả người Hằng Nga cứng lại, trong đầu đột nhiên trở nên trống rỗng, da đầu có loại cảm giác bị rạn nứt.
Phía trước khi vừa mới nghe nhạc đệm, nàng đã cảm thấy khúc nhạc này vô cùng phù hợp với tâm cảnh của nàng.
Lúc này nghe được nội dung trong tiếng ca, Hằng Nga cảm thấy, bài hát này, bài hát này, chính là chế tạo dành riêng cho nàng.
Hằng Nga không khỏi ngây dại.
Không biết là cung điện trên trời, đêm nay là năm nào?!
Trong đầu của Hằng Nga không ngừng vang lên ca từ trong giọng ca đang ngâm xướng của Lý Nguyên, chỉ cảm thấy thật ưu mỹ, mang đầy tiên khí.
“Nhảy múa cùng bóng nguyệt
Trần gian thú biết bao.”
Hằng Nga nhớ lại cảnh bản thân tự nhảy múa ở Quảng Hàn cung, không tự chủ được, nàng dựa theo ca khúc mỹ diệu, tiếng ca linh động mà bắt đầu vũ độngt ống tay áo, nhảy múa dưới ánh trăng.
Váy lụa xoay tròn, ống tay áo lay động, ruy băng bay lượn nhẹ nhàng; bước nhảy liên tục nhẹ nhàng như yến, dáng người thướt tha, cảnh tượng này, đẹp như một bức tranh.
Hậu Thổ nghe thanh âm không dính một tia bụi trần của Lý Nguyên, chỉ cảm thấy tâm linh dường như cũng được gột rữa đi phần nào.
Hưởng thụ không ngừng.
Không nghĩ tới, hắn cầm kỹ chẳng những tốt, tiếng ca cũng dễ nghe như vậy, thi từ càng là tuyệt mỹ vô song!
Hậu Thổ tham lam lắng nghe tiếng hát thánh thót của Lý Nguyên, trong đầu hiện lên tất cả đều là thân ảnh của Lý Nguyên.
Bạn cần đăng nhập để bình luận