Ta Thân Phận Đại Đạo Bị Muội Muội Đắc Kỉ Công Khai

Chương 235 - Bởi vì khó làm nên ta mới đến cầu xin ngươi!!

Ô Sào đạo nhân đang chuẩn bị làm một người vô hình, nhưng sau khi hắn nghe câu nói của Lý Nguyên quả thật không nhịn được nữa, một ngụm khí nghẹn ở cổ họng đến mức khiến hắn muốn ho, nhưng hắn lại không thể ho ra được.
Trong thoáng chốc, Ô Sào đạo nhân bị chính mình làm nghẹn đến đỏ cả mặt, đôi mắt mở to, nét mặt vô cùng khó chịu.
Rắn tham ăn!
Bản thể của Nữ Oa chính là mình người đuôi rắn.
Ngươi cũng dám nói ra!
Đây chẳng phải là cười nhạo bản thể của Nữ Oa sao?
Không sợ chọc giận Thánh Nhân, một ánh mắt sẽ khiến người tan thành tro bụi à?
Nữ Oa đang cầm một xâu sủi cảo ăn ngon lành, trong miệng đầy mùi thơm.
Nàng nghe Lý Nguyên nói nàng là rắn tham ăn, nét mặt ngơ ra một lúc rồi đột nhiên bật cười vui vẻ: “Í, cái tên này nghe thật hợp với ta.”
Phụt!
Ô Sào đạo nhân hoàn toàn không nhịn được nữa, phun thẳng ra ngoài.
Chỉ thấy nét mặt của hắn gần như sụp đổ.
Còn khá thích hợp với ta?
Đây là lời mà Thánh Nhân nói ra sao?
Thẳng thừng cười nhạo bản thể của ngươi, lẽ nào không nên vô cùng tức giận à?
Ô Sào đạo nhân cảm thấy thế giới quan sắp bị phá vỡ rồi.
Bỗng nhiên hắn cảm thấy sau lưng hơi lạnh.
Liếc một cái chỉ thấy Nữ Oa đang nhìn hắn.
Ánh mắt lạnh như băng, hình như còn mang theo sát khí.
Trong lòng Ô Sào đạo nhân hơi căng thẳng, vội vàng giải thích: “Thật ngại quá, ta bị cảm nhẹ, cho nên... thất lễ rồi, thất lễ rồi.”
Mẹ ơi, nếu không chạy nhanh, ở lại thêm một chút nữa có lẽ cái mạng nhỏ này không giữ được.
Ô Sào đạo nhân thầm kêu khổ không ngừng.
Các ngươi bất thường như thế, ta có thể không kinh ngạc sao?
Ta phun có thể trách ta sao?
Ôi ôi ôi, ở bên cạnh đại lão làm một người vô hình cũng khó quá!
Lý Nguyên nhìn Ô Sào đạo nhân một cái: “Đến coi như là có duyên, ngươi cũng ngồi xuống ăn thử đi.”
Ô Sào đạo nhân nào dám ngồi cùng bàn với Thánh Nhân, vội vàng lắc đầu: “Ta không ngồi đâu.”
Nói rồi hắn vội cầm lấy bát đũa gắp một cái sủi cảo nhân thịt bò nấm hương, bắt đầu ăn ngon lành.
Nữ Oa không hiểu nhìn hắn: “Ngươi không phải không ngồi sao?”
Ô Sào đạo nhân: “Đúng vậy, ta đứng ăn.”
Da mặt Nữ Oa giật một cái: “Ta còn tưởng ngươi không ăn.”
Hừ, lại phải ăn ít đi một tý rồi, ta phải ăn nhanh mới được.
Ô Sào đạo nhân thầm nói: “Không ăn? Ta không ngốc đến như vậy đâu.”
Đồ ăn mà Thánh Nhân bảo ngon, sao ta không nếm thử được chứ?
Hắn nhanh chóng cắn một miếng.
Hương thơm lan tỏa khắp trong miệng, nước chấm béo ngậy.
“Trời ơi, cái sủi cảo này ngon quá.” Ô Sào đạo nhân há hốc mồm, không khỏi kinh ngạc.
Lần đầu tiên hắn phát hiện, hóa ra đồ ăn không những có thể làm được tinh xảo như thế, mà còn có thể làm ngon như thế.
Hắn hận không thể nuốt luôn đầu lưỡi của mình.
Chẳng trách Nữ Oa Thánh Nhân lại ăn đến mức không để ý hình tượng như thế.
Nếu như không có Thánh Nhân ở bên cạnh, Ô Sào đạo nhân thậm chí còn muốn xiên một xâu sủi cảo để ăn.
Ăn như vậy chắc rất đã nhỉ?
Nhưng mà thế giới của đại lão, ta vẫn phải có quy củ!
Lý Nguyên thì không ăn ngấu nghiến như Nữ Oa, hắn nho nhã gắp một cái sủi cảo nhân tôm, nhẹ nhàng chấm vào trong chén giấm rồi mới bỏ vào trong miệng.
Vỏ và nhân vừa phải, mềm mềm, hương thơm tỏa ra, Lý Nguyên vô cùng hài lòng với tay nghề của mình.
Nữ Oa ăn uống ngon lành, nàng để ý đến nước giấm ở trước mặt Lý Nguyên, không khỏi tò mò hỏi: “Cái thứ đen đen này là gì thế, tại sao ta lại không có?”
Lý Nguyên lại gắp một cái sủi cảo, vừa chấm nước giấm vừa giải thích với Nữ Oa: “Đây là giấm, giống như đĩa dầu của lẩu vậy. Dựa theo khẩu vị của mọi người, cần hoặc là không cần, ta thì khá thích ăn nó.”
“Ta cũng muốn thử.” Nữ Oa nói rồi học theo động tác của Lý Nguyên chấm xâu sủi cảo của nàng vào trong bát giấm.
Sau đó cắn sủi cảo một cái.
“Í, ăn như thế này mùi vị không giống, càng ngon hơn, càng thơm hơn.” Nữ Oa ngạc nhiên mừng rỡ nói.
Nói rồi, nàng lại chấm vào trong bát giấm của Lý Nguyên.
Lý Nguyên ghét bỏ: “Muốn ăn thì ngươi tự đi rót đi, chấm của ta bẩn biết bao.”
Nữ Oa không để ý nói: “Không sao, ta không chê.”
Lý Nguyên nói: “Nhưng ta chê.”
Nữ Oa: “...”
Hừ, ngươi dám chê ta bẩn, ta càng phải chấm.
Nghĩ đến đây, Nữ Oa lại ngâm sủi cảo vào trong bát giấm của Lý Nguyên, còn khuấy mấy cái ở trong đó.
Sau đó, nàng vừa thỏa mãn ăn sủi cảo đã chấm nước giấm, vừa đắc ý nhìn Lý Nguyên.
Lý Nguyên: “...”
Bỏ đi, coi như là một con rắn tham ăn, ở trước mặt đồ ăn ngon, nàng vẫn là một người tráo trở, không cần tính toán với nàng.
Ô Sào đạo nhân ở một bên lặng lẽ ăn sủi cảo, coi như bản thân không nhìn thấy Nữ Oa và Lý Nguyên cùng dùng chung một bát nước giấm.
Hắn đã chết lặng không còn thấy lạ nữa rồi.
Vẫn là sủi cảo ngon.
Rất nhanh, ba người đã ăn hết một dĩa sủi cảo lớn.
Nhưng mà một mình Nữ Oa đã ăn hết ba phần tư.
Ăn sủi cảo xong, Nữ Oa vẫn còn cảm thấy chưa đã: “y, sủi cảo nhiều hơn một tí thì hay rồi.”
Ô Sào đạo nhân cũng cảm thấy như vậy.
Ôi ôi ôi, ăn chưa đủ mà!
Lý Nguyên coi như không nghe thấy lời Nữ Oa nói, bất cứ đồ ăn ngon nào nàng cũng chưa từng ăn đủ.
Nếu như để nàng mở rộng sức ăn, cho dù sủi cảo của hắn chất đầy hồng hoang đại địa, nàng cũng sẽ như con rắn tham ăn, từng cái từng cái ăn sạch hết sủi cảo, sao đó sẽ kêu lên: “Ta muốn ăn nữa!”
Nghĩ đến cảnh tượng như vậy, không biết tại sao Lý Nguyên lại cảm thấy rất buồn cười.
“Đúng rồi.” Nữ Oa bỗng nhiên nhớ đến điều gì đó: “Chỉ lo ăn sủi cảo, suýt nữa quên luôn chính sự.”
Nàng nhìn Lý Nguyên, khẩn cầu: “Ta đã mượn được thiên thư và địa thư rồi, còn nhân thư ta không biết phải mở lời với Hậu Thổ thế nào, ngươi giúp ta nghĩ cách đi.”
Ô Sào đạo nhân nghe vậy đầu óc mờ mịt.
Tai ta không nghe lầm chứ?
Thánh Nhân ngươi không có cách, tìm Lý Nguyên có tác dụng gì chứ?
Cái này chẳng phải hỏi đường người mù sao?
Lý Nguyên bình tĩnh đáp: “Chuyện này hơi khó.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận