Ta Thân Phận Đại Đạo Bị Muội Muội Đắc Kỉ Công Khai

Chương 1780 - Dưa lớn siêu cấp của Lý Nguyên và Tiểu Tê Tử! (2)

Chỉ thấy hắn quỳ trên mặt đất, hành lễ với Lý Nguyên: “Thuộc hạ Thành Thị Phi, bái kiến Thái thượng hoàng.”
Nhìn thấy động tác của Thành Thị Phi, lúc này mấy người Quách Lập, Thượng Quan Hải Đường mới bừng tỉnh, vội vàng chuẩn bị hành lễ với Lý Nguyên.
Nhưng không đợi mấy người họ hành lễ, Lý Nguyên đã mở miệng ngăn cản: “Các ngươi không cần hành lễ với ta, ta chỉ là nghĩa phụ của bệ hạ các ngươi, không tính là Thái thượng hoàng của các ngươi.”
Nói xong, hắn tiếp tục ăn cơm, có vẻ rất tùy ý.
Thì ra là nghĩa phụ!
Không phải cha ruột!
Nghi hoặc trong lòng của mấy người Quách Lập, Thượng Quan Hải Đường rốt cục cũng được cởi bỏ đôi chút.
Chỉ là bọn họ vẫn cảm giác rung động.
Dù sao thì có người là nghĩa phụ của Nữ hoàng bệ hạ, điều này không rung động được sao?
Quan trọng là trông quan hệ của nữ hoàng và nghĩa phụ này còn thân thiết hơn cả với Lý Nhị.
Điều này không bình thường.
Thấy Lý Nguyên không bảo mình hành lễ, mấy người Quách Lập, Thượng Quan Hải Đường không khỏi sửng sốt một hồi.
Bọn họ không biết có nên nghe Lý Nguyên hay không?
Nghe, thì rất thất lễ.
Không nghe, vậy không phải là kháng mệnh bất tuân sao?
Trên mặt mấy người tức khắc lộ vẻ khó xử vô cùng.
Tiểu Tê Tử thấy thế, nói: “Cha không thích mấy thứ nghi thức xã giao này, nếu không bảo các ngươi hành lễ, các ngươi cũng không cần đa lễ.”
“Vâng.”
Quách Lập thở phào nhẹ nhõm, nhanh chóng lĩnh mệnh nói.
Tiểu Tê Tử nhìn mấy người Hộ Long sơn trang Thượng Quan Hải Đường, lạnh nhạt nói: “Các ngươi trở về nói cho Thần Hầu, cẩn giữ vững phạm vi chức trách của Hộ Long sơn trang, chuyện không nên quản thì đừng quản, lời này, trẫm không muốn nói lại lần thứ hai.”
Thượng Quan Hải Đường không dám tranh cãi, nhanh chóng đáp ứng: “Thuộc hạ nhất định sẽ thuật lại khẩu dụ của bệ hạ cho Thần Hầu.”
Tiểu Tê Tử gắp một đũa đồ ăn, đầu cũng không quay lại nói: “Lui ra đi.”
“Thuộc hạ xin cáo lui.”
Tứ đại mật thám Thiên Địa Huyền Hoàng, lập tức khom người lui khỏi khách điếm.
Liên tục lui đến bên ngoài khách điếm, bọn họ mới xoay người đứng thẳng người.
Rời khỏi khách điếm, bốn người không khỏi liếc nhìn lẫn nhau.
Đều có thể nhìn thấy kinh ngạc và nghĩ mà sợ trong mắt nhau.
Kinh ngạc, đương nhiên là vì chuyện xảy ra vừa rồi.
Chuyện này đã đủ phá vỡ nhân sinh quan, thế giới quan, giá trị quan của bốn người.
Nghĩ mà sợ, thì là vì Nữ hoàng bệ hạ rõ ràng có bất mãn đối với hành vi vượt quyền của Hộ Long sơn trang.
Sau này, sợ là Hộ Long sơn trang chỉ có thể tuân thủ nghiêm ngặt bổn phận mới được.
Sau khi tứ đại mật thám rời đi, Tiểu Tê Tử vừa ưu nhã ăn cơm, vừa phân phó Quách Lập: “Quách bộ đầu cũng lui ra đi.”
Quách Lập chỉ vào Dương Chí, do dự nói: “Vậy hắn...”
Tiểu Tê Tử: “Chuyện của cha hắn, trẫm đã biết chân tướng, chuyện này các ngươi không cần xử lý, đây không phải chuyện các ngươi có thể xử lý được.”
“Vâng.”
Có lời của bệ hạ, Quách Lập không nói gì nhiều nữa, lập tức cáo từ rời khỏi khách điếm.
Đảo mắt, trong đại sảnh cũng chỉ còn lại mấy người vốn ở trong khách điếm.
Hai người Quách Tĩnh và Dương Chí đứng yên tại chỗ, có chút lúng ta lúng túng.
Dù sao, trước mặt bọn họ là một vị Thánh Nhân độc nhất vô nhị, không có người nào có thể thản nhiên đối mặt.
“Trời ạ!”
Đột nhiên, một tiếng kinh hô phá vỡ yên tĩnh trong khách điếm.
Thì ra là Hoàng Dung.
Lúc này nàng cuối cùng cũng lấy lại tinh thần từ trong khiếp sợ.
Chỉ thấy Hoàng Dung từ trên ghế đứng dậy, mắt không chớp nhìn Tiểu Tê Tử, giọng the thé hỏi: “Ngươi, ngươi thật sự là Nữ hoàng bệ hạ?”
Tiểu Tê Tử thấy dáng vẻ nghẹn họng trân trối của Hoàng Dung, không nhịn được mỉm cười, nói: “Trước đây không phải đã nói cho ngươi rồi sao?”
Hoàng Dung vô cùng rối rắm nói: “Nhưng, nhưng, nhưng ai biết lời các ngươi nói là thật chứ!”
Tiểu Tê Tử bình tĩnh nói: “Bọn ta hoặc là không mở miệng, nếu mở miệng, chắc chắn lời nói ra đều là thật.”
Đây là tôn nghiêm của người làm Thánh Nhân.
Đương nhiên Hoàng Dung biết ý của Tiểu Tê Tử, điều này làm cho tâm trạng của nàng chẳng những không bình tĩnh lại chút nào, ngược lại trở nên càng thêm chấn động.
Bởi vì, nàng nghĩ, nếu như lời Tiểu Tê Tử và Lý Nguyên nói, đều là thật.
Như vậy, chẳng phải Lý Nguyên thật sự là Đại Đạo chí cao?
Vậy tuyệt thế mỹ nữ nhìn Lý Nguyên mê mẩn tới lần trước, cũng thật sự là Nữ Oa nương nương?
Chứng đạo Thánh Nhân Nhân tộc đầu tiên của Hồng Hoang -- Tô Đát Kỷ, cũng thật sự là muội muội của Lý Nguyên?
Vậy lão đầu râu bạc đánh cờ với Lý Nguyên, cũng thật sự là Lão Tử?
Quân cờ ta làm mất, cũng thật sự là Hỗn độn chí bảo?
Ôi mẹ ơi!
Cả người đều nứt ra, có hay không!
Thì ra, ông chủ của ta lại lợi hại như vậy!
Kế tiếp, Hoàng Dung đều không biết nên chung sống với Lý Nguyên và Tiểu Tê Tử thế nào.
Trước đây, nàng không biết thân phận của hai người, còn có thể cùng hai người hi hi ha ha, đùa giỡn một chút.
Nhưng bây giờ, nàng rốt cuộc xác định, hai người này một người là Thánh Nhân, một người là Đại Đạo chí cao, ngay cả nói chuyện thôi cũng run cầm cập, Hoàng Dung làm sao còn nói đùa được?
Áp lực quá đi mất!
Một lát sau Hoàng Dung chợt phát hiện, đồ ăn trên bàn sắp bị Lý Nguyên và Tiểu Tê Tử ăn hết, nàng rốt cuộc lấy lại tinh thần.
“Các ngươi ăn chậm một chút, ta còn ăn chưa no đâu!”
Trong thành Trường An, trong một sơn trang cách Thái Cực cung không xa.
Nơi này, chính là vị trí tổng bộ của Hộ Long sơn trang.
Thiên Địa Huyền Hoàng tứ đại mật thám, lúc này đang cung kính đứng trong đại điện, bẩm báo toàn bộ chuyện xảy ra vừa rồi với một nam tử trung niên nho nhã uy nghiêm trên điện phủ.
Nam tử trung niên này, khuôn mặt vốn nho nhã thong dong, theo kể rõ của Thượng Quan Hải Đường, trở nên càng lúc càng kinh ngạc, càng lúc càng không thể tưởng tượng nổi.
Sau khi Thượng Quan Hải Đường kể xong chuyện xảy ra trong khách điếm, vẻ mặt của nam tử trung niên, trực tiếp trở nên ngớ người.
“Cái gì, bệ hạ lại gọi một ông chủ khách điếm là cha? Chuyện này sao có thể? Bệ hạ có một dưỡng phụ lúc nào? Vì sao ta không biết?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận