Ta Thân Phận Đại Đạo Bị Muội Muội Đắc Kỉ Công Khai

Chương 841 - Lão bích đăng Chuẩn Đề kia

Mặc dù trước kia nàng biết Lý Nguyên vô cùng lợi hại, nhưng tối đa cũng chỉ cảm thấy thực lực của Lý Nguyên chỉ tương đương với Thánh Nhân mà thôi.
Nhưng bây giờ nàng mới biết được, chính mình đã đánh giá thấp thực lực của Lý Nguyên.
“Tại sao Chuẩn Đề lại làm như vậy?”
Đát Kỷ khó hiểu hỏi ca ca.
Lý Nguyên thản nhiên nói: “Còn không phải là vì độ hóa Tôn Ngộ Không sao.”
Đát Kỷ nghe thế, tỏ ra xem thường, nói: “Thân là Thánh Nhân mà không để ý da mặt, tự mình ra tay với một Đại La Kim Tiên. Chuẩn Đề thật là vô sỉ.”
Khi nói chuyện, mọi người đột nhiên nhìn thấy một hình bóng mơ hồ quen thuộc trong video.
“Ta nhớ ra rồi. Đây là Tam tỷ của Bàn Ti Thất tỷ muội. Lúc đầu nương nương còn dùng điện thoại của phụ thân để khen thưởng cho nàng một Tiên thiên linh bảo cực phẩm.”
Tiểu Tê Tử chợt nhớ ra rồi kêu lên.
“Không ngờ, nàng lại tiến vào thế giới khác.”
Hôm qua, Xuân Tam Nương và Bạch Tinh Tinh, Thanh Hà chia nhau ra thăm dò thế giới kỳ quái này.
Tuy nhiên, chẳng bao lâu nàng liền mất đi ý thức.
Đợi khi nàng tỉnh lại đã phát hiện mình mất trí nhớ. Nàng chỉ nhớ rõ mình đến để tìm thịt Đường Tăng.
Ăn thịt Đường Tăng có thể trường sinh bất lão, đột phá bình cảnh, tránh né thiên kiếp và tam tai. Ta phải tìm được Đường Tăng, phải tìm được trước Tôn Ngộ Không.
Cứ như vậy, mang theo trí nhớ không hoàn chỉnh, Xuân Tam Nương tìm kiếm Đường Tăng và Tôn Ngộ Không không mục đích trong hoang mạc này.
Qua mấy canh giờ, trên con đường ven núi, Xuân Tam Nương phát hiện một khách điếm.
Ở trong khách điếm, nàng nhìn thấy ba người có vẻ hơi giống Tôn Ngộ Không, Trư Bát Giới, Sa Tăng.
Tuy nhiên, dáng vẻ của ba người cũng thay đổi rất lớn, hơn nữa toàn thân không có pháp lực. Nàng không dám khẳng định mấy này rốt cuộc có phải đám người Tôn Ngộ Không hay không.
Suy nghĩ một lúc, Xuân Tam Nương quyết định thử dò hỏi đám người kia.
Ở ngoài khách điếm, nàng thấy một cây đào, hoa đang nở tươi đẹp, toát ra vẻ vô cùng chót mắt bên trong vùng sa mạc rộng lớn hoang vu này.
Nàng không nhịn được hái một cành hoa đào, cầm nó đi vào khách điếm.
Lý Nguyên thấy thế không khỏi lắc đầu.
Đát Kỷ thấy ca ca lắc đầu, hỏi: “Tại sao ca ca lắc đầu? Có điểm nào không đúng sao?”
Lý Nguyên giải thích: “Cành hoa đào kia ẩn chữa chi pháp tắc huyền ảo, mạo muội cầm lấy, tâm thần và trí nhớ sẽ bất tri bất giác chịu ảnh hưởng.”
Đát Kỷ chợt hiểu ra, gật đầu: “Thì ra là như vậy. Chuẩn Đề kia vì độ hóa Tôn Ngộ Không mà tốn không ít tâm tư.”
Lý Nguyên: “Bởi vì Tôn Ngộ Không là nhân tố quan trọng của sự phát triển Phật môn. Nếu không hắn sẽ không tự mình ra tay.”
“Không biết Tôn Ngộ Không có thể bị độ hóa hay không?”
Đát Kỷ hỏi ca ca.
Lý Nguyên nhàn nhạt đáp: “Từ từ xem đi.”
Tiểu Tê Tử ở bên cạnh nói: “Chắc chắn sẽ không.”
“Tại sao?”
Đát Kỷ khó hiểu nhìn Tiểu Tê Tử, không hiểu tại sao Tiểu Tê Tử khẳng định như vậy.
Tiểu Tê Tử bày ra vẻ mặt đã dự tính trong lòng, nói: “Tôn Ngộ Không kia từng theo chân phụ thân mấy năm, có phụ thân ở đây, sao có thể ngồi nhìn Tôn Ngộ Không bị người khác tính kế chứ?”
Lý Nguyên cười nhạt, không khẳng định nhưng cũng không phủ nhận.
Đát Kỷ kinh ngạc nhìn ca ca: “Thì ra bản lĩnh của Tôn Ngộ Không là do ngươi truyền thụ sao? Ngươi đối xử với hắn hơi đặc biệt!”
Nàng biết ca ca cá mặn của nàng ngay cả muội muội mình cũng lười dạy công pháp, không ngờ lại chỉ điểm cho Tôn Ngộ Không. Quá kỳ lạ.
Tôn Ngộ Không này cũng không có gì đặc biệt mà? Đát Kỷ không nghĩ ra.
Xuân Tam Nương chậm rãi đi vào trong sân nhỏ tan hoang, nhất thời cảm nhận được ánh mắt hung ác như sói rơi trên người nàng.
Những ánh mắt này gần như muốn thiêu đốt y phục trên người nàng, khiến nàng cảm thấy rất không thoải mái.
“Ngươi là người nào?”
Một nam tử tai to mặt lớn, béo mập lôi thôi quát lên hỏi Xuân Tam Nương.
Xuân Tam Nương âm thầm thăm dò được người này là Nhị đương gia, có vẻ ngoài gần giống Trư Bát Giới.
“Chẳng lẽ các ngươi không nhìn ra ta là phụ nữ sao?”
Xuân Tam Nương cố ý lạnh lùng, nói.
Nàng trả lời như thế làm cho đám ác nhân trong khách điếm cười ha ha, trên mặt đều là dáng vẻ dâm đãng, cân nhắc.
Đợi sau khi cười đủ rồi, Nhị đương gia vừa nhìn Xuân Tam Nương từ trên xuống dưới vừa tùy tiện hỏi: “Ngươi là một nữ nhân, tới nơi này làm gì?”
Giọng nói rất ti tiện.
Xuân Tam Nương bình tĩnh nói: “Đường đời hiểm ác, gió bắc lạnh thấu xương. Ta là một nữ tử nhỏ yếu thấy nơi này có khách điếm nên muốn tới nghỉ chân, gột rửa gió bụi trên người.”
Nhị đương gia nghe thế, vẻ khôi hài trên mặt càng sâu hơn. Hắn cười hai tiếng dâm đãng “ha ha”, cố ý cạo hàm răng, hỏi ngược lại: “Ngươi có biết thật ra nơi này của chúng ta là nơi nào không?”
Xuân Tam Nương: “Nơi đây không khí ngột ngạt, mặt mũi các vị lại dữ tợn, cảm giác giống như một hắc điếm.”
Nhị đương gia cười lạnh lùng, nói: “Biết rõ là hắc điếm ngươi còn dám đi vào. Chẳng lẽ ngươi không sợ dê vào miệng cọp sao?”
Xuân Tam Nương thản nhiên nói: “Ai là dê, ai là cọp, bây giờ nói còn quá sớm.”
Sắc mặt Nhị đương gia trầm xuống: “Rốt cuộc ngươi là ai?”
Đột nhiên, một trận gió nổi lên, thổi bay cánh hoa đào trong tay Xuân Tam Nương.
Bỗng sắc mặt Nhị đương gia tái mét, khiếp sợ kêu lên: “Ngươi, ngươi là Xuân Tam Thập nương!”
Xuân Tam Nương cảm thấy ngạc nhiên trong lòng.
Nàng không rõ sao tên giống Trư Bát Giới kia lại gọi nàng là Xuân Tam Thập nương? Hơn nữa còn rất sợ nàng, chẳng lẽ hắn thật sự không phải là Trư Bát Giới?
Suy nghĩ một lúc, Xuân Tam Nương quyết định tiếp tục thăm dò.
Nàng làm phép tế ra một chuỗi tiền, dừng ở trên đỉnh đầu mọi người.
“Hoa đào lướt qua, không một ngọn cỏ, kim tiền rơi xuống đất, đầu người khó giữ. Xế chiều ta lại đến, nếu như ta phát hiện kim tiền kia từ trên đầu các ngươi rơi xuống, vậy các ngươi chuẩn bị dọn nhà đi.”
Nói xong, nàng phi thân rời khỏi khách điếm rách nát này.
Tuy nhiên nàng cũng không đi xa, mà thi triển pháp thuật thu liễm khí tức, ẩn thân núp trong chỗ tối.
Bạn cần đăng nhập để bình luận