Ta Thân Phận Đại Đạo Bị Muội Muội Đắc Kỉ Công Khai

Chương 1118 - Phong Tôn Ngộ Không làm đại ca!!

Cũng không biết tu vi của ông chủ khách điếm cao cỡ nào mới có thể khiến mấy vị thánh nhân kính trọng như vậy.
Lư Khán Sơn nhịn cảm khái, bắt đầu mò cách sử dụng điện thoại di động trong thế giới này.
Dưới sự chỉ dẫn của Hậu Khanh, chẳng mấy chốc Lư Khán Sơn đã học được cách sử dụng điện thoại di động.
Hắn phát hiện điện thoại của thế giới này lợi hại hơn điện thoại lúc trước dùng nhiều, chưa kể chống mòn chống vỡ, còn có thể điều khiển điện thoại thông qua ý muốn.
Hơn nữa, điện thoại còn có thể tùy ý vận chuyển vật phẩm trong toàn bộ Hồng Hoang, điều này thật khó mà tin nổi.
Quả là sánh ngang với năng lực của chủ thần không gian.
Chỉ tính mỗi một công dụng, giá trị của điện thoại đã không thể đo lường được.
Chỉ bán có mười vạn hai bạc, quá là tốt bụng.
Mò mẫm sử dụng chức năng của điện thoại một lúc, ba người liền lập tức dùng điện thoại tìm kiếm thông tin về thế giới này.
Bọn họ kinh ngạc khi phát hiện trên điện thoại còn có giới thiệu chi tiết về Hồng Hoang (đây là do các tu sĩ Mãng Hoang làm ra nhằm khiến cho các tu sĩ Mãng Hoang làm quen với thế giới Hồng Hoang.
Ngược lại cũng có giới thiệu về thế giới Mãng Hoang)
Xem những thông tin giới thiệu về Hồng Hoang, Lư Khán Sơn mới hiểu ra vì sao Hồng Hoang lại khác hoàn toàn với hiểu biết của hắn.
Tuy có rất nhiều người nên nằm trong lượng kiếp Phong Thần lại không nằm trong danh sách, nhưng mà cốt truyện đại khái vẫn giống nhau, còn thay đổi của lượng kiếp Tây Du thì quá lớn.
Nhóm người Đường Tăng vậy mà đi lấy kinh không thành công.
Mấu chốt là Đường Tăng, Trư Bát Giới còn mỗi người sinh một đứa con gái ở Nữ Nhi Quốc.
Điều này quả là làm sụp đổ thế giới quan.
Ngươi đi lấy kinh hay lấy tình vậy?
Điều làm sụp đổ nhất là lượng kiếp Mãng Hoang.
Thế giới Hồng Hoang vậy mà suýt chút bị đánh tả tơi.
Hóa ra thế giới Hồng Hoang bây giờ vẫn lên kết với một thế giới Mãng Hoang có quy mô và sức mạnh không thua gì Hồng Hoang.
Sinh linh Hồng Hoang có thể thường nhìn thấy tu sĩ đến từ Mãng Hoang.
Chẳng trách lúc trước đám tiểu nhị của khách điếm không hứng thú với việc chúng ta xuyên không, hóa ra là bọn họ đã chịu sự tôi luyện từ những tu sĩ bên ngoài rồi.
Cùng lúc với Lư Khán Sơn, Cung Vị Ương, Mộc Thạch Nhân tìm hiểu về các sự việc của Hồng Hoang trên điện thoại, ở Kim Sơn Tự ngoài thành Trường An, vị hòa thượng Luân Hồi giả đầu trọc dò hỏi một phen, cuối cùng cũng có thể xác định Kim Sơn Tự hơi đổ nát và hoang liêu trước mặt có lẽ là Kim Sơn Tự mà hắn biết rõ.
Bởi vì trong miếu không những có một Tháp Hàng Yêu còn có một trưởng lão tên Pháp Hải Thiền Sư.
Không ngờ rằng thế giới Hồng Hoang cũng có truyền thuyết về Bạch Xà.
Ngược lại có thể lợi dụng một phen.
Cũng không biết hai mỹ nhân kia đang ở đâu?
Nếu ta đã đến đây, vậy thì không có cái tên vô lại vô dụng Hứa Tiên rồi!
Một tia sáng lóe lên trong mắt Phổ Giác.
Hắn sắp xếp lại cảm xúc trong lòng rồi bước vào cổng Kim Sơn Tự.
“Ngươi là Tề Thiên Đại Thánh Tôn Ngộ Không?”
Dương Kiếm Thư vô cùng kinh ngạc nhìn con khỉ trước mặt, biểu cảm vừa ngạc nhiên vừa mừng rỡ, lại có chút nghi ngờ.
Trước đây, hắn tình cờ đi đến cửa một thư viện tráng lệ, hắn vốn đang thắc mắc không biết bản thân đã đi đến đâu, đột nhiên lại nhìn thấy một con hầu yêu toàn thân lông vàng, có miệng lôi công đang lười biếng ngồi ở cửa lớn với người gác cổng bên ngoài.
Vốn dĩ hắn không quá quan tâm đến con khỉ này.
Có điều, Dương Kiếm Thư đột nhiên nghe thấy một người đàn ông cao lớn thô kệch gọi con khỉ này là hầu ca, hắn bỗng dưng thấy để tâm.
Có thể được gọi là hầu ca hình như chỉ có Tề Thiên Đại Thánh Tôn Ngộ Không thôi nhỉ?
Lẽ nào hắn là Tôn Ngộ Không?
Nhưng trong sách không nói Tôn Ngộ Không từng ghé qua thư viện Ly Sơn để làm bảo an?
Lẽ nào đây là tình tiết mà trong sách không có ghi lại?
Trong lòng Dương Kiếm Thư vừa xoay chuyển vô số suy nghĩ vừa âm thầm quan sát Tôn Ngộ Không.
Tôn Ngộ Không nằm trên ghế, hỏi mấy vị tổ vu Cộng Công, Chúc Dung: “Nghe nói các ngươi không thông qua kỳ thi đức dục?”
Cộng Công đỏ mặt nói: “Ài, bọn ta cũng không muốn mà, chủ yếu là bọn khi thấy váng đầu khi nhìn mấy cái chữ chi chít, vừa nghe thầy đức dục nói đạo lý liền muốn đi ngủ.”
Chúc Dung tiếp lời: “Học thuộc bài khóa không phải là khó nhất, mấu chốt là thầy đức dục còn bắt bọn ta đi thực hành, dùng kiến thức đức dục giải quyết bất hòa giữa các bạn học. Nhưng mà hầu ca ngươi biết mà, nguyên tắc của tổ vu bọn ta là động thủ không động khẩu, muốn bọn ta tỷ muội tâm tình chẳng phải là muốn lấy mạng bọn ta sao?”
Các tổ vu xung quanh nghe vậy lần lượt đồng ý gật đầu, chỉ có hai người Đế Tuấn và Thái Nhất là cười trên nỗi đau của người khác.
Đế Tuấn đắc ý nói:
“Hầu ca, ta và xá đệ lần này được trọn điểm trong kỳ thi đức dục.”
Thái Nhất cũng nhìn tổ vu với ánh mắt xem thường.
Nhìn dáng vẻ đắc ý của hai người, một đám tổ vu phút chốc thấy hơi cay cú.
Đế Giang cười nhạo nói: “Sao các ngươi không nói với hầu ca, tiến độ tu luyện của các ngươi là hai người đứng cuối lớp?”
Đế Tuấn cãi lại: “Đó là vì tiên cốt của bọn ta bị Lý tiền bối lấy đi rồi, vậy nên dù có tu luyện thế nào cũng không thể tiến bộ.”
Chúc Cửu âm giễu cợt nói: “Dù nói thế nào thì tiến độ tu luyện của huynh đệ hai người các ngươi phải công nhận là rác rưởi nhất toàn trường.”
Cường Lương: “Còn huynh đệ tổ vu bọn ta là người có tốc độ tu luyện nhanh nhất.”
Thái Nhất và Đế Tuấn nghe vậy phút chốc tròng trắng trợn ngược.
“Các ngươi đang tu luyện à? Các ngươi chẳng qua chỉ là giải được một chút phong ấn mà thôi.”
Thái Nhất: “Vậy mà cũng không biết xấu hổ mà dát vàng lên mặt.”
Câu Mang: “Nói sao thì tu vi của bọn ta cũng tăng lên.”
Xa Bỉ Thi: “Còn tu vi của các ngươi mãi mãi cũng không thể tiến bộ.”
......
Bạn cần đăng nhập để bình luận