Ta Thân Phận Đại Đạo Bị Muội Muội Đắc Kỉ Công Khai

Chương 563 - Từng nghĩ đến cảm nhận của Khai Thiên phủ chưa?!!

Cho đến nay, Trụ Vương đã không còn sức lực xoay chuyển.
Vì để không chịu nhục, Trụ Vương cuối cùng ở trong Trích Tinh Lâu tự thiêu, tự thiêu cùng với hắn, chỉ còn lại một tên thái giám Chu Thăng.
Sau khi Trụ Vương chết, Tây Kỳ mới tính là triệt để chiếm được giang sơn Thành Thang.
Cơ Phát trở thành thiên tử, phân phong chư hầu cho mọi nơi.
Đồng thời, sau khi Cơ Phát chính thức trở thành thiên tử, đã để Khương Tử Nha thay trời phong thần.
Khương Tử Nha lấy khí vận Chu triều, phong tước cho 365 chính thần, hợp 365 chu thiên tinh thần. Vì vậy, khí vận Chu triều tiêu hao hơn một nửa, khí vận Nhân Hoàng của quốc vương cũng ngày càng yếu ớt.
Mà Thiên Đình, lại bắt đầu bộc lộ tài năng, dần dần có khí thế thống trị Tam giới.
Chỉ có điều, hai người Hạo Thiên và Dao Trì vẫn phải chịu sự hạn chế của Xiển giáo và Nhân giáo.
Bởi vì sau khi phong thần, Khương Tử Nha vẫn chưa giao bảng Phong Thần và Đả Thần tiên cho Hạo Thiên, nên Hạo Thiên tuy rằng trên danh nghĩa là người thống trị của chúng thần Thiên đình nhưng hắn lại không thể ràng buộc những tên tuyệt thế hung thần có Huyền Môn tam giáo chống lưng.
Mà đây cũng là vì Hạo Thiên liên thủ với Tây Phương giáo, cùng nhau phát triển Phật Môn Đại Hưng nên mới tạo thành kết quả này.
Nhưng mà, tất cả những biến động bất ngờ này đều không có liên quan quá nhiều đến Lý Nguyên.
Cuộc sống của hắn vẫn trôi qua thanh bình và an nhàn.
Bình thường thì cùng mấy người bạn già sau khi thành thần như Hoàng Phi Hổ, Tỷ Can, Thương Dung, Văn Trọng chém gió, đánh đấm qua lại.
Hoặc là làm vài món ăn ngon, đánh đàn, chơi cờ, vẽ vời, điêu khắc.
Hoặc là tán thưởng một vài động tác múa uyển chuyển của Hằng Nga.
Thi thoảng pha một ấm trà, một mình yên lặng ngồi đọc sách.
Trông có vẻ rất không tự tại.
Năm tháng thay đổi, ngày tháng luân phiên, thời gian dần trôi qua trong yên lặng.
Chớp mắt đã đến đầu lượng kiếp Tây Du.
Hoa Sơn.
Vốn chỉ là một nơi không biết tên của Cửu Châu.
Nơi đây địa hình dốc, trong núi còn có nhiều động vật nguy hiểm, những người sinh sống ở đây phần lớn đều là những người vì muốn trốn tránh sự nghèo khổ của lao dịch, sống nhờ ngành nông và săn bắt, cuộc sống bần cùng đến dị thường.
Tuy nhiên, từ mấy trăm năm trước, sau khi trên Hoa Sơn có nhiều thêm một vị Tam Thánh Mẫu tiên tử, cuộc sống của người dân quanh Hoa Sơn mới bắt đầu dần trở nên tốt hơn.
Vị Tam Thánh Mẫu này có thần thông không thể tưởng tượng nổi, hơn nữa còn vô cùng lương thiện, hạn hán, nàng hô mưa gọi gió, ngập lụt, nàng dốc sức loại bỏ, ngoài ra, Tam Thánh Mẫu còn thường xuyên đi chữa trị bệnh tật miễn phí cho bách tính xung quanh Hoa Sơn, xua đuổi mãnh thú, thu phục tà yêu hại người.
Điều này giúp cho xung quanh Hoa Sơn hàng năm đều mưa thuận gió hòa, mùa màng bội thu, bách tính an cư lập nghiệp.
Tam Thánh Mẫu linh nghiệm như vậy, bách tính tự nhiên tin phục.
Vì vậy nên cung Thánh Mẫu trên Hoa Sơn nhiều năm hương hỏa không ngừng, vô số tín đồ đến để cầu nguyện, thậm chí người của châu, huyện khác sau khi nghe nói Hoa Sơn có một vị Thánh Mẫu cầu gì được nấy cũng không ngại vất vả, chạy đến dâng hương.
Hoa Sơn cũng dần biến thành một thành trấn nhộn nhịp.
Vị Tam Thánh Mẫu này, đương nhiên là Dương Thiền rồi.
Từ sau khi Nhị Lang Thần được Thiên Đình phong thành Thanh Nguyên Diệu Đạo Chân Quân, Dương Thiền cũng được Ngọc Đế phong thành Tam Thánh Mẫu, cho nàng thu thập hương hỏa ở Hoa Sơn, truyền bá tín ngưỡng Thiên Đình.
Ngày này.
Dương Thiền xử lý xong chuyện của tín đồ, có dịp nhàn hạ hiếm hoi, ở hậu viện của miếu Thánh Mẫu, lấy ra sáo đào mà Lý Nguyên tặng cho nàng, một mình thổi tấu.
Tiếng sáo du dương, mang nỗi buồn man mác triền miên.
Khúc này là Dương Thiền từng học được từ Lý Nguyên, tên là Lương Chúc, nàng rất thích nó. Chỉ mất một lúc cả khúc sáo đều đã thổi xong.
Sắc mặt của Dương Thiền đã trở nên thương cảm hơn bao giờ hết: “Haiz, cũng không biết hắn mấy năm nay đã đi đâu rồi sao lại đột nhiên biến mất như vậy chứ..”
“Bộp bộp…”
Ngay lúc Dương Thiền đang chán nản, nàng đột nhiên nghe thấy tiếng của một tràng vỗ tay vang lên. Trong lòng Dương Thiền kinh ngạc, nàng bất giác nhìn về phía phát ra âm thanh, chỉ thấy một vị thanh niên nam tử ăn mặc thư sinh đang vỗ tay tán thưởng, trông cảm thán vô cùng: “Khúc này chỉ có trên trời mới nghe được, tuyệt, quá tuyệt vời.
Lúc nói, nam tử còn nhìn chằm chằm Dương Thiền, vẻ mặt kinh diễm si mê.
Dương Thiền nhìn thấy nam tử lạ lẫm này, lông mày bất giác nhíu lại.
Người này trông có vẻ không hề có tu vi, nhưng lại có thể thuận lợi đi vào hậu viện, vì sao đạo đồng ở trong đại điện không hề ngăn cản, hơn nữa, nếu không phải nam tử phát ra âm thanh, Dương Thiền thậm chí còn không biết đến sự tồn tại của nam tử.
Dương Thiền nén lại nghi ngờ trong lòng của bản thân, lạnh lùng trách mắng nam tử lạ mặt: “Ngươi là ai? Sao lại tự ý xông vào nội điện?”
Nam tử nhìn ánh mắt của nàng, khiến nàng cảm thấy rất không thích, vì vậy ngữ khí của Dương Thiền cũng không tốt cho lắm.
Nam tử lạ mặt nghe thấy lời trách mắng của Dương Thiền mới hoàn hồn lại sau sự kinh diễm, hắn vội chắp tay hành lễ với Dương Thiền, nói: “Tiểu sinh là thư sinh đến đây để thắp hương cầu phúc, tên là Lưu Ngạn, Xương, bởi vì nghe thấy có người đang thổi tấu nhạc tiên, không nhịn được mà đi theo âm thanh đến đây, mạo phạm tiên tử rồi, vẫn mong tiên tử tha thứ.”
Trong lòng Dương Thiền tuy rằng không vui, nhưng cũng không muốn vì chút chuyện nhỏ này mà trừng phạt người khác, vì vậy chuẩn bị cho Lưu Ngạn Xương rời khỏi nơi đây.
“Đây không phải nơi mà người ngoài có thể….”
Vừa nói đến đây, Dương Thiền đột nhiên cảm thấy thần trí ngẩn ngơ một hồi.
Không biết vì sao, nàng nhìn thấy Lưu Ngạn Xương đột nhiên biến thành dáng vẻ tao nhã ôn tồn của Lý Nguyên.
Khiến nàng không khỏi rung động.
Nhịp tim bất giác tăng nhanh gấp mấy lần.
Còn cảm thấy mặt mình vô cùng nóng, cơ thể cũng như mềm ra.
Bạn cần đăng nhập để bình luận