Ta Thân Phận Đại Đạo Bị Muội Muội Đắc Kỉ Công Khai

Chương 1140 - Không nghĩ rằng ngươi vẫn khẩu thị tâm phi như vậy

Cần biết là bản thân lúc đó, đúng là đã ném Hồng Mông Hồ ra bên ngoài hỗn độn!
Đát Kỷ thấy Diệp Lăng Không thật sự đã bị đánh thành đầu heo, không khỏi vui mừng khôn xiết.
Nàng vừa xem Diệp Lăng Không bị đánh, vừa hưng phấn vỗ tay hô to: “Tốt quá rồi, giáo huấn thật nặng tên cặn bã này cho ta.”
“Đánh cho bà của hắn cũng không nhận ra.”
“Vậy mà lại dùng mẹ và vợ của mình để đổi nguyện vọng, đúng là chẳng ra làm sao cả.”
“Còn muốn ta làm người phụ nữ của hắn, đời này lời nói buồn nôn nhất từng nghe chính là câu này rồi!”
Diệp Lăng Không vốn dĩ bị Thần Niệm liên tục đánh gục đã sầu não vô cùng rồi, còn nghe thấy Đát Kỷ mỉa mai không chút lưu tình, khiến hắn quả thực không kiềm chế được cơn giận, phổi cũng sắp nổ tung rồi.
Tựa như hắn lại trở về những năm tháng bị tước đi Chí Tôn Cốt, bị người gọi là phế vật, chịu sự bắt nạt của tộc nhân nhưng không có sức phản kháng.
Hắn không ngờ rằng, đời này bản thân vậy mà còn có thể trải nghiệm loại cảm giác bất lực tuyệt vọng này.
Phẫn nộ không gì bằng, khiến cho Diệp Lăng Không suýt chút cắn nát nướu răng của mình.
Trong hốc mắt toàn là lửa giận.
Hắn thề, chỉ cần bản thân vẫn còn sống, nhất định khiến Đát Kỷ phải chịu đủ mọi cực hình, đánh được một lúc, Thần Niệm tức thời bất lực nói với Đát Kỷ: “Đại tỷ, đã đủ chưa vậy? Người này sớm đã bị đánh thành đầu heo rồi.”
Đát Kỷ suy cho cùng không có ước nguyện, hắn có thể giúp Đát Kỷ giáo huấn Diệp Lăng Không một trận, đây đã là phá lệ rồi.
Đát Kỷ thấy dáng vẻ Diệp Lăng Không mặt mũi sưng vù, lập tức gật gật đầu hài lòng.
“Được rồi, hôm nay bỏ qua cho ngươi trước, mong là ngươi có thể ghi nhớ trận giáo huấn này. Sau này đừng có vịnh người như vậy nữa!”
Nói xong, Đát Kỷ lập tức không còn để ý Diệp Lăng Không nữa, tiếp tục bay về phía hồng hoang.
Nàng chỉ là coi chuyện lần này như một tình tiết nhỏ, căn bản không hề đặt Diệp Lăng Không trong lòng.
Chuyện gì cũng không quan trọng bằng việc đi gặp ca ca cá mặn của ta!
Nàng cũng hiểu rằng, Diệp Lăng Không nhất định sẽ không chịu để yên, nhưng mà vậy thì đã sao?
Diệp Lăng Không hoàn hồn lại, đầu heo bỗng nhô lên cục sưng đỏ, đôi mắt lạnh lùng mở to, nhìn chằm chằm bóng lưng của Đát Kỷ, trên mặt đầy thù hận, không để Thần Niệm giết ta, sẽ là sai lầm lớn nhất trong đời ngươi!
Tiện nhân, ngươi đợi đó cho ta, thù này không báo, Diệp Lăng Không ta không phải người!
Nhưng mà, đây hẳn là nguyện vọng thứ ba của hắn?
Nguyện vọng thứ nhất là Khai Thiên phủ.
Thứ hai là Nghê Thường Hà y.
Nhưng hắn đã ước xong ba nguyện vọng, lại không hề vứt bỏ Hồng Mông Hồ.
Theo cấm kỵ của Hồng Mông Hồ, nàng sẽ bị Hồng Mông Hồ nuốt chửng.
Đến tận bây giờ, đây há chẳng phải là hời cho nàng rồi?
Vậy có cần nhắc nhở nàng đem vứt Hồng Mông Hồ?
Vẫn là thôi đi, mặc dù nhắc nhở nàng, nàng nhất định cũng sẽ không vứt đi!
Trong lòng khẽ động, Diệp Linh Không hồi phục lại vết thương trên thân thể, chiếc răng bị đánh rớt cũng mọc lại.
Qua hơn một tháng chạy như bay, Đát Kỷ cuối cùng đã quay về khách điếm Trường An.
“Đinh đinh đinh đinh.”
Nàng vội vã xông vào khách điếm, còn cho bản thân lắc lư theo nhạc.
“Có ai ra đón tiếp ta không, thiếu nữ siêu cấp dễ thương xinh đẹp không ai bằng của hồng mông về rồi đây!”
Đát Kỷ vừa xông vào Huyền Quan đã nhìn thấy mấy người Tam Thanh, Tây Phương Nhị Thánh, Nữ Oa, Hậu Thổ, Tiểu Tê Tử, Nữ Bạt đều ở trong đại sảnh, liên tục phục vụ thức ăn, bày bát đĩa, đang chuẩn bị ăn cơm.
“Ơ.”
Đát Kỷ nhìn thấy nhiều người như thế, không khỏi mặt đầy kinh ngạc: “Các ngươi đây là biết ta phải quay về, bởi vậy đặc biệt đến đón ta sao? Những người ở quê hương này cũng quá hiểu chuyện rồi nhỉ? Khiến ta có chút thụ sủng nhược kinh!”
Tiểu Tê Tử nhìn thấy cô cô, không khỏi mặt đầy hưng phấn: “Cô cô, ngươi về rồi? Mãng hoang có vui hay không?”
Nữ Oa và Hậu Thổ trên mặt cũng lộ ra vẻ vui mừng: “Ngươi cuối cùng cũng chịu về rồi?”
“Ngươi quay về lại thật trùng hợp, lại về đúng giờ ăn cơm.”
Lúc này, Lý Nguyên cũng vừa từ phòng bếp hậu viện đi ra, hắn nghe thấy lời nói của em gái, không khỏi nhìn em gái trợn trắng mắt: “Còn đón ngươi, ngươi đừng có mơ.”
Đát Kỷ nhìn thấy anh trai, ngay lập tức lao thẳng vào người anh trai, buộc chặt trên cổ anh trai giống như một con gấu túi.
Giống như lúc nàng còn nhỏ.
Chỉ là bây giờ nàng cao rồi, muốn treo trên cổ của anh trai, phải khom xuống nhìn đôi chân dài thon thả của nàng mới được.
“Lâu như vậy không gặp, anh trai có nhớ ta không?”
Đát Kỷ mặt mày rạng rỡ hỏi anh trai.
Lý Nguyên: “Không.”
Đát Kỷ xảo quyệt nói: “Không ngờ rằng ngươi vẫn là khẩu thị tâm phi như vậy.”
Lý Nguyên: “……”
“Không ngờ rằng, ngươi vẫn là tự tin mù quáng như vậy.”
Đát Kỷ: “……”
Chính ngay lúc này, Tiểu Tê Tử chen miệng vào: “Cha chắc chắn nhớ ngươi, ngươi xem hắn hôm nay làm nhiều đồ ăn ngon như vậy, hơn nữa toàn bộ đều là món cô cô thích ăn. Ta vừa đoán đã biết cô cô nhất định sẽ quay về.”
Đát Kỷ nghe thấy những lời này, lập tức nhìn qua những món ngon trên bàn.
Cà tím kho cá, đậu phụ mapo, gà cay, bò ngâm tiêu, chân gà rút xương, súp lơ khô…
Quả nhiên, toàn bộ đều là món nàng thích ăn……
Nàng lập tức đắc ý mà nhìn ca ca, mắt cũng cười đến nỗi sắp híp thành một đường rồi: "Hì hì, nói ngươi khẩu thị tâm phi, ngươi vẫn đừng nên nói dối."
Lý Nguyên: "..."
Nữ Oa: "Được rồi, cũng đừng cãi nhau nữa, mọi người mau ngồi xuống ăn cơm đi."
Nàng cũnxg thèm tới mức sắp chảy nước miếng rồi.
Đã lâu rồi chưa được ăn bữa trưa nào phong phú như vậy!
Ðát Kỷ nghe vậy, lúc này mới lưu luyến không nỡ rời leo xuống khỏi người ca ca.
Sau đó hưng phấn kêu lên: "Ăn cơm, ăn cơm, lâu rồi chưa được ăn một bữa tử tế nào phong phú như nà, nước miếng cũng sắp chảy ra rồi."
Lý Nguyên nhắc nhở nói: "Đi rửa tay."
Ðát Kỷ: "Không sao, vừa nãy ta vừa xoa xoa vào quần áo ngươi rồi, cho dù có là đồ bẩn đi chăng nữa cũng lau sạch rồi."
Lý Nguyên: "...."
Bạn cần đăng nhập để bình luận