Ta Thân Phận Đại Đạo Bị Muội Muội Đắc Kỉ Công Khai

Chương 805 - Cả nhà ngươi đều là chó

Chỉ là, hắn cũng không hề vạch trần trò lừa gạt của Tiểu Tê Tử, mà gật đầu nói: “Nếu như ngươi biết thì hãy dẫn ta đi đi.”
Hắn ngược lại muốn xem xem, rốt cuộc là bé gái này đang muốn bày trò gì?
Tiểu Tê Tử nở ra một nụ cười xán lạn, nàng nói với Nữ Bạt: “Nữ Bạt tỷ tỷ, chúng ta đóng cửa đưa hắn đến khách điếm tìm Tướng Thần và Hậu Khanh đi.”
Ngoài mặt Nữ Bạt không biểu hiện ra biểu cảm gì, thực chất trong lòng thoáng qua một tia ấm áp.
Nàng hiểu Tiểu Tê Tử làm vậy là muốn giúp mình.
Không biết khi Doanh Câu đến khách điếm, nhìn thấy hai vị Thánh Nhân Nữ Oa và Hậu Khanh, sẽ có loại cảm giác gì?
Trong lòng xuất hiện đủ loại suy nghĩ, nhưng ngoài mặt Nữ Bạt không để lộ biểu cảm gì, bình tĩnh gật đầu nói: “Được.”
Tiểu Tê Tử thấy Nữ Bạt gật đầu, lập tức dẫn theo Hắc Mao Khuyển và Hoa Ban Cẩu, lái xe ô tô con rời khỏi cửa hàng điện thoại.
Đợi Nữ Bạt đóng cửa xong, nàng chở Nữ Bạt và Doanh Câu đi đến khách điếm.
Doanh Câu điềm tĩnh ngồi đằng sau. Rất nhanh, mọi người đều đã đến khách điếm.
Nhìn thấy khách điếm, sự nghi ngờ trong mắt Doanh Câu không khỏi dâng lên.
Tướng Thần và Hậu Khanh ở trong cái khách điếm này sao?
Tại sao lúc trước ta không hề phát hiện ra?
Hắn dùng thần thức dò xét khách điếm một lượt, khách điếm thực sự không hề có sự ẩn núp của khí tức khác.
Chỉ có một người đàn ông trẻ tuổi đang xem điện thoại. nữ tử này rốt cuộc đang làm cái quái gì vậy?
“Leng keng leng keng......”
Chính vào lúc Doanh Câu cảm thấy đầy nghi hoặc, mấy người Tiểu Tê Tử đã lái xe lao vào khách điếm, gây ra một trận gió mạnh làm tiếng chuông vang lên.
Tiếng chuông này thế mà lại chứa đạo vận Vô Thượng!
Doanh Câu lập tức mở mắt thật to, ánh mắt lộ vẻ không thể tưởng tượng nổi.
Hắn nhanh chóng tập trung ánh mắt nhìn về phía chiếc chuông gió, thế mà lại nhìn thấy Đại Đạo Minh Văn đang bay lượn, Pháp Tắc Huyền Quang đang chiếu sáng.
Thực ra đó là một Tiên thiên linh bảo.
Linh Bảo này được bao phủ bởi khí tức của Đạo Văn Yểm Cái đặc biệt, nếu như không phải âm thanh của cái chuông khiến cho Doanh Câu chú ý, hắn căn bản không thể ngờ đến, chiếc chuông gió nhìn có vẻ tầm thường này thế mà lại là một Tiên thiên linh bảo cao cấp.
Là ai đã treo chiếc chuông gió này ở đây? Hắn có biết đây là Tiên thiên linh bảo không?
Tuy trong lòng Doanh Câu xuất hiện không ít nghi hoặc, nhưng bước chân của hắn không hề có chút do dự nào mà lập tức đi theo đám người Tiểu Tê Tử tiến vào trong khách điếm.
Bước vào trong khách điếm, Doanh Câu cứng đờ lại.
Tại sao trong khách điếm này, ngoài trừ người đàn ông trẻ tuổi kia, còn có bốn nữ tử xinh đẹp?
Vì sao lúc nãy khi ta dung thần thức để dò xét nơi này, không hề phát hiện ra họ?
May mắn là tu vi của bốn nữ tử kia không cao, tuy rằng Doanh Câu kinh ngạc nhưng không hề biểu hiện ra chút lo lắng nào.
Hắn phát hiện, có hai nữ tử trong bốn người này là Xà Tinh, tu vi cao nhất chỉ là Thái Ất Kim Tiên sơ kỳ.
Ngoài ra, hai nữ tử ngồi bên trái và bên phải sát bên cạnh người đàn ông, tuy vẻ ngoài đẹp khuynh nước khuynh thành, khí chất như phong lan, nhưng cũng chỉ là hai người bình thường, không có chút tu vi nào.
Căn bản không thể gây ra một chút uy hiếp nào đến hắn.
Doanh Câu quan sát một chút, cũng không để trong lòng.
“Tiểu Tê Tử, sao các ngươi lại tan làm vào lúc này?”
Tiểu Thanh nhìn thấy Tiểu Tê Tử liền thấy kỳ lạ mà hỏi.
Trong lúc nói chuyện, ánh mắt của nàng dò xét Doanh Câu. Không biết người này là ai? Sao lại tạo cho người khác cảm giác sợ hãi như vậy. Tiểu Tê Tử chỉ về phía Doanh Câu. Cười nói: “Ta đưa hắn đến tìm người.”
“Tìm ai?”
Tiểu Thanh nhìn mấy người trong khách điếm. Lẽ nào là đến tìm Thánh Nhân?
Tiểu Tê Tử cười nói: “Đưa hắn đến tìm Tướng Thần và Hậu Khanh.”
“Tướng Thần, Hậu Khanh?”
Trong khách điếm làm gì có người ngoài?
Vẻ mặt Tiểu Thanh và Bạch Tố Trinh đầy nghi hoặc, các nàng không hề biết Hắc Mao Khuyển và Hoa Ban Cẩu bộ dạng uể oải đang nằm trên sàn nhà lúc này chính là Tướng Thần và Hậu Khanh.
Nữ Oa và Hậu Thổ ngược lại nhận ra hai con chó kia không hề tầm thường.
Chỉ có điều các nàng không hề nói gì, chỉ nhàn nhạt ngồi nhìn Tiểu Tê Tử diễn.
Về phần L‎‎ý Nguyên, ánh mắt của hắn, từ đầu đến cuối đều dán vào điện thoại.
Hắn đang chơi cờ vây với những người khác trên điện thoại của mình.
Mà tên tài khoản của đối phương là “Phê Phát Linh Thụ Đan Dược.”
“Còn Tướng Thần và Hậu Khanh thì sao?”
Doanh Câu kìm nén sự nghi hoặc, mặt không biểu cảm hỏi Tiểu Tê Tử. Tiểu Tê Tử chỉ vào Hắc Mao Khuyển và Hoa Ban Cẩu nằm trên đất, cười nói: “Này, không phải là đang ở đây sao?”
Doanh Câu lạnh nhạt nói: “Tuy ta cũng cảm thấy Tướng Thần và Hậu Khanh giống chó, nhưng trò đùa này k vui chút nào. Trêu đùa ta là phải trả giá đấy.”
“Ngươi mới là chó.”
“Cả nhà ngươi đều là chó.”
Tướng Thần và Hậu Khanh thấy Doanh Câu thế mà lại nói mình là chó, lập tức nổi điên lên, không nhịn được mở miệng phản bác.
Doanh Câu nghe thấy âm thanh quen thuộc của Tướng Thần và Hậu Khanh, khuôn mặt sững sờ. Tại sao hai con chó này lại phát ra tiếng của Tướng Thần và Hậu Khanh? Lẽ nào hai con chó đó chính là họ?
Nhưng tại sao hai người họ lại biến thành chó rồi? Hậu Khanh lại còn là một con chó cái?
Doanh Câu suýt chút nữa tưởng mình gặp ảo giác.
Hắn nghĩ nát óc cũng không thể hiểu được nguyên nhân rốt cuộc là tại sao. Mà Tiểu Thanh, Bạch Tố Trinh cũng tỏ ra bất ngờ không kém.
Họ không thể ngờ, hai con chó trông có vẻ tầm thường kia, thế mà lại có thể nói tiếng người.
Trước kia tại sao lại không hề phát hiện? Các nàng có chút không thể hiểu được.
Sắc mặt hai người Nữ Oa và Hậu Thổ lại không hề thay đổi, bọn họ lúc thì xem Lý Nguyên đánh cờ, lúc thì xem Tiểu Tê Tử trêu đùa Doanh Câu.
“Các ngươi chính là Tướng Thần và Hậu Khanh sao, tại sao lại bị biến thành chó rồi?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận