Ta Thân Phận Đại Đạo Bị Muội Muội Đắc Kỉ Công Khai

Chương 1045 - Tự mình đánh mình, vậy mà còn rất vui vẻ!!

Nhìn thấy Viêm Ma quỳ xuống, các vị chí tôn khác cũng đồng loạt làm theo, quỳ trên mặt đất.
“Ta cũng sai rồi, xin Lý tiền bối trách phạt.”
Các vị chí tôn trên mặt đầy vẻ thành khẩn cầu xin Lý Nguyên.
Bọn họ hoàn toàn hết cách phản kháng rồi, hạ quyết tâm, Lý Nguyên nói cái gì, bọn họ sẽ làm cái đó.
Nói tóm lại, thái độ khiêm tốn là được rồi.
Trước đây phát sinh ra hàng loạt sự việc, đã làm cho sự tự tin của mấy vị chí tôn này hoàn toàn sụp đổ.
Suy cho cùng, đây có lẽ là sự tồn tại mà ngay cả Thiên Đạo cũng có thể dễ dàng thu dọn.
Ai sẽ nghĩ không thông, lại giám phản kháng chứ?
Đây không phải là ngại bản thân chết không đủ mới lạ sao?
“Các ngươi làm sai cái gì rồi?”
Thế nhưng, đối mặt với Viêm Ma, Vô Hủ, Chu Thiên ba người chủ động nhận sai, Lý Nguyên có chút không biết phản ứng thế nào.
Hắn nhớ rằng, ba người này hình như không có xúc phạm hắn thì phải?
Lẽ nào mình nhớ sai rồi sao?
Viêm Ma cảm thấy Lý Nguyên đã biết rồi còn hỏi.
Có điều, hắn không dám vạch mặt, mà là thành trật trả lời: “Bọn ta không nên xâm chiếm Hồng Hoang, đánh sập tam giới.”
Thì ra là chuyện này.
Lý Nguyên giờ mới phản ứng lại, không cho là đúng nói: “Các ngươi có xâm chiếm Hồng Hoang hay không có liên quan gì đến ta? Ta cũng không phải Hồng Hoang.”
Viêm Ma / Vô Hủ / Chu Thiên: “……”
Cả ba người bỗng chốc chết lặng.
Lẽ nào Lý tiền bối không hề trách cứ việc bọn họ xâm chiếm Hồng Hoang?
Tiên Nghịch, Quỳ âm ở một bên cũng đầy bất ngờ, rõ ràng không nghĩ tới việc Lý Nguyên sẽ trả lời như vậy.
Chỉ có mấy người Nữ Oa, Hậu Thổ. Đát Kỷ là không hề lộ ra vẻ bất ngờ.
Bởi vì trước đây Lý Nguyên đã từng nói qua rồi, hắn sẽ không nhúng tay vào việc Mãng Hoang xâm chiếm Hồng Hoang, trước biểu cảm đầy vẻ ngạc nhiên của mấy người Viêm Ma, Lý Nguyên điềm đạm giải thích: “Các ngươi xâm chiếm Hồng Hoang, không liên gì đến ta, ta cũng lười quản. Có điều, có người muốn cướp Hỗn Độn Chí Bảo của ta, có ý đồ phá hủy trang viên và Thái âm Tinh, này thì lại có liên quan đến ta.”
Nói xong, hắn lập tức nhìn sang hai người Tiên Nghịch và Quỳ âm.
Tiên Nghịch và Quỳ âm, trước đây một người lên một kế hoạch phá hủy phủ đệ của Lý Nguyên ở Triều Ca, một người chuẩn bị tiêu hủy Thái âm Tinh.
Đương nhiên phải nhận lấy sự trừng phạt.
Tiên Nghịch và Quỳ âm nhìn thấy ánh mắt của Lý Nguyên, trong lòng không thể không hối hận chết đi được, sớm biết như vậy, chúng ta đã chẳng đi phá hủy phủ đệ và Thái âm Tinh rồi.
Hai người thầm hối hận, có điều cũng không chút chần chừ, mà lại chủ động tạ tội với Lý Nguyên: “Vẫn xin Lý tiền bối trách phạt.”
Lý Nguyên rất hài lòng với thái độ của hai người, nói: “Tuy có mắc sai làm, có điều nếu như đã có thái độ thành khẩn, vậy thì tự tát mình hai mươi cái đi.”
Tiên Nghịch và Quỳ âm nghe thấy vậy, vui mừng khôn xiết, vội vàng cảm ơn Lý Nguyên nói: “Đa tạ Lý tiền bối thủ hạ lưu tình. Đa tạ Lý tiền bối thủ hạ lưu tình.”
Nói rồi, cả hai người lập tức hân hoan tự vả mặt mình.
“Bốp bốp bốp.” âm thanh bạt tai lanh lảnh, vang vọng khắp Cửu Thiên.
Chỉ là, hai người Tiên Nghịch và Quỳ âm, trên mặt không mảy may hiện ra vẻ đau đớn hay xấu hổ, ngược lại còn lộ ra vẻ vô cùng vui vẻ.
Nếu người nào đó không biết, nhìn thấy biểu hiện của Tiên Nghịch và Quỳ âm, e lại cho rằng bọn họ đã nhận được phần thưởng gì đó.
Trong lòng Tiên Nghịch và Quỳ âm trong thời khắc này, đúng là tràn đầy sự vui sướng.
So với kết cục trước đây của bốn người, Mông Yểm, Viên Chiến, Linh Hoa, Hoàng Triều, hai mươi cái bạt tai, bọn họ thật lòng cảm thấy bản thân có lời rồi.
Không được, nếu đã được lợi, ta phải đánh mạnh thêm chút nữa.
Thế là, hai người tự đánh mình đến máu me tung tóe, da thịt bị xé nát, mấu chốt là vẫn rất vui vẻ.
Ba người Mộng Yểm, Viên Chiến, Linh Hoa nhìn thấy Tiên Nghịch và Quỳ âm tự bạt tai chính mình, lập tức dùng ánh mắt để lưu lại cảnh tượng đẹp đẻ này.
Nếu như, chúng ta cũng có thể bị trừng phạt nhẹ nhàng như vậy thì tốt biết mấy.
Đến nổi mấy người Lão Tử, Nguyên Thủy Thiên Tôn, Thông Thiên giáo chủ, cũng bắt chước nhìn theo với dáng vẻ rất hả hê.
Đặc biệt là ba người Nguyên Thủy Thiên Tôn và Tây Phương Nhị Thánh, trong lòng hô hào “ta không cô đơn, ta không cô đơn.”
Bọn họ hẳn là đang nghỉ tới việc bị bạt tai trước đây.
Rất nhanh, hai người Quỳ âm và Tiên Nghịch đã đánh xong, sau đó dùng khuôn mặt sưng tấy, nhìn Lý Nguyên đầy mong chờ.
“Lý tiền bối, bọn ta đánh xong rồi.”
Lý Nguyên gật đầu, nói với năm vị chí tôn Quỳ âm, Thiên Nghịch, Viêm ma, Vô Hủ, Chu Thiên: “Được rồi, các ngươi có thể đi được rồi.”
Năm người nghe thấy, trong lòng kích động, vui mừng khôn xiết chạy lẹ đi.
Bọn họ không nghĩ tới, Lý Nguyên ấy vậy mà thả cho cho bọn họ đi.
Đặc biệt là ba người Viêm Ma, Vô Hủ, Chu Thiên không bị trừng phạt, chỉ cảm thấy vui mừng không ngớt.
Bọn họ cuối cùng cũng tin, Lý Nguyên thật sự không hề để ý đến việc bọn họ xâm chiếm Hồng Hoang, nếu như Thần Niệm đại nhân không thèm muốn Hỗn Độn Chí Bảo của Lý tiền bối, nói không chừng đã có thể yên tâm làm Đại Đạo của hắn rồi.
Haiz, thật đúng là tạo hóa trêu người.
Trong lòng những người này khẽ thở dài, trên mặt quy quy củ củ hành lễ cáo từ Lý Nguyên.
“Làm phiền Lý tiền bối rồi, bọn ta xin cáo từ.”
Nói rồi, mấy người lui tới của lớn, rồi mới xoay người rời khỏi khách điếm.
Ra khỏi khách điếm, bọn họ nhìn bức tượng trước cửa, lại nhìn Hồng Hoang của Hỗn Độn, chỉ cảm thấy có một loại cảm giác như đã trải qua mấy kiếp.
“Thật không ngờ, lúc đến là chín người, lúc rời đi chỉ còn lại năm người chúng ta.”
Quỳ âm bùi ngùi nói.
Giờ đây, hai má của nàng bị chính nàng đánh đến bầm dập, đã trở lại dáng vẻ đẹp đẽ lúc ban đầu.
“Lẽ nào đây không phải là chuyện tốt sao?”
Viêm Ma liếc nhìn Quỳ âm và những người khác, trên mặt lộ ra biểu cảm ý vị sâu xa.
Bốn vị chí tôn Quỳ âm, Tiên Nghịch, Chu Thiên, Vô Hủ nhìn thấy biểu cảm của Viêm Ma, trong lòng khẽ động, lập tức phản ứng trở lại.
Bạn cần đăng nhập để bình luận