Ta Thân Phận Đại Đạo Bị Muội Muội Đắc Kỉ Công Khai

Chương 266 - Cho dù có chết đói thì ta không thèm ăn một miếng thức ăn của hắn!

Cuối cùng sắc trời sắp tối sầm, nàng đã sớm đói bụng đến ngực dán chặt sau lưng, cuối cùng con gái Thương Thanh Quân tỉnh ngủ.
“Ừm!”
Thương Thanh Quân chậm rãi mở hai mắt, ung dung duỗi lưng một cái.
Nàng cảm thấy, bản thân cảm giác, ngủ thoải mái trước nay chưa có, nàng không biết mình đã bao nhiêu lâu chưa từng ngủ yên ổn như thế.
“Ồ, sao ta lại ngủ thế?”
Thương Thanh Quân có chút kỳ quái nói.
Nàng đột nhiên chú ý tới sắc trời ngoài cửa sổ, không khỏi kinh ngạc bắn ra từ trên giường: “A, sao trời đã tối rồi?”
Nàng nhìn mẫu thân: “Ta ngủ bao lâu?”
Thương Khương thị nói: “Ngươi ngủ bốn canh giờ rồi.”
Thương Thanh Quân khiếp sợ nói: “Ta lại ngủ lâu như vậy?”
Nàng nghĩ đến cái gì, vỗ cái chăn bên cạnh: “Nhất định là do giường rất thoải mái.”
“Ùng ục.”
Ngay vào lúc này, Thương Thanh Quân đột nhiên nghe thấy một âm thanh kỳ quái vang lên.
Nàng nhìn mẫu thân.
Dường như âm thanh truyền đến từ phía mẫu thân.
Thương Khương thị thấy con gái nhìn, vẻ mặt không khỏi ửng hồng, lộ vẻ đặc biệt thẹn thùng.
“Ùng ục ùng ục.”
Âm thanh kỳ lạ vừa phát ra kia...
Thương Thanh Quân chỉ vào bụng mẫu thân hô lên: “Là tiếng từ trong bụng của mẫu thân phát ra. Mẫu thân, ngươi đói phải không?”
Thương Khương thị thấy bị mất mặt trước con gái thì vừa tức vừa thẹn.
Nàng khó chịu: “Một ngày rồi vi nương còn chưa kịp ăn uống gì, có thể không đói bụng chắc?”
Thương Thanh Quân biết mẫu thân một ngày rồi chưa được ăn cơm, không khỏi đau lòng: “Chẳng lẽ Lý công tử không gọi mẫu thân đi ăn sao? Ta nhớ lúc trước hắn nói rằng khi nào đi ăn sẽ gọi chúng ta mà.”
Thương Khương thị tủi thân nói: “Một ngày rồi, ngay cả một chén nước không có.”
Thương Thanh Quân thấy dáng vẻ ấm ức của mẫu thân, vừa thương lại vừa bất đắc dĩ: “Còn không phải vì hôm nay ngươi ăn nói lung tung, đắc tội với Lý công tử à.”
Thương Khương thị bực bội đáp: “Ngươi, nha đầu chết tiệt kia, vi nương đã đói đến như vậy mà ngươi vẫn còn nói giúp người ngoài được.”
Thương Thanh Quân mềm lòng dỗ dành: “Được rồi, ta đi ra ngoài hỏi Lý công tử xem có gì ăn không.”
Thương Khương thị giận dỗi nói: “Có ta không ăn, cho dù có chết đói thì ta không thèm ăn một miếng thức ăn của hắn.”
Thương Thanh Quân kiên nhẫn dỗ dành mẫu thân: “Nhưng ta cũng cảm thấy hơi đói, mẫu thân đi ăn với ta nhé?”
“Muốn ăn thì ngươi tự đi một mình đi, dù sao... Ta sẽ không chạm vào một miếng thức ăn của hắn, nói được làm được.” Thương Khương thị bướng bỉnh đáp lại, tính hiếu thắng nổi lên.
Thương Thanh Quân cố ý kéo dài giọng điệu, than: “Cái này, ta chỉ có một thân một mình đi ra ngoài...”
Thương Khương thị đột nhiên nghĩ đến điều gì, vội vàng đứng bật dậy: “Không đươc, ta phải đi cùng ngươi, tránh cho các ngươi làm ra chuyện trái lễ nghĩa.”
Sắc mặt Thương Thanh Quân xị xuống, ta mà là người như thế à.
Thương Khương thị lại nhấn mạnh: “Có điều, ta đi chẳng qua là vì để trông chừng ngươi thôi, ta tuyệt đối không động vào một miếng thức ăn của hắn.”
Thương Thanh Quân thấy mẫu thân giận dỗi y chang một đứa trẻ thì chỉ cảm thấy bất lực và nhức đầu.
Thôi được rồi, trước mắt cứ lừa được mẫu thân đi ra ngoài đã, lát nữa thì nghĩ cách khuyên nàng ăn sau.
Vỗn dĩ vì chuyện của phụ thân mà mấy ngày nay mẫu thân không ăn uống cẩn thận, chắc đói lắm rồi.
Thương Thanh Quân đưa mẫu thân đi qua đình viện, đi qua một cái hồ, một mảnh vườn cây ăn quả, cuối cùng đi đến gian trước.
Nàng thấy Lý Nguyên đang mặc một bộ trang phục màu trắng kỳ lạ, bưng mấy cái lồng hấp đặt trên bàn ăn.
Lồng hấp còn đang bốc lên hơi nóng, không biết bên trong là cái gì.
Có điều, nàng ngửi thấy một mùi hương tỏa ra từ trong lồng hấp rất thơm, khiến cho nàng cảm thấy đói bụng.
“Lý công tử, ngươi có món ăn nào không, mẹ ta....”
Đột nhiên Thương Khương thị véo một phát vào cánh tay nữ nhi.
Thương Thanh Quân nhịn đau, vội vàng chữa lại: “Ta đói bụng, là ta đói bụng.”
Lý Nguyên chỉ vào lồng hấp: “Đây, nó không phải thức ăn thì là cái gì?”
“Đây là cái gì?” Nàng tò mò hỏi.
Thương Thanh Quân không biết trong đó chưng cái gì, ở thời đại này còn chưa có bánh bao và màn thầu, cho nên cũng chưa phát minh ra lồng hấp.
Lý Nguyên chưa vội giải thích, mở luôn tầng đầu tiên của lồng hấp.
Chỉ thấy từng cái sủi cảo trong suốt lấp lánh với những kiểu dáng khác nhau đang được bày gọn gàng trên một cái lá sen xanh mát, từng luồng hơi nóng vẫn đang phả ra.
Những miếng sủi cảo này nhìn rất đặc biệt, giống như đang được thưởng thức một tác phẩm nghệ thuật vậy.
Hơn nữa, khi lồng hấp được mở ra, mùi thơm ngào ngạt tỏa ra, khiến cho Thương Thanh Quân không khỏi cảm thấy thèm nhỏ dãi.
“Ùng ục.”
Bị mùi thơm kích thích đến chảy nước miếng, cái bụng của Thương Khương thị không chịu khống chế mà kêu lên.
Vèo một cái, sắc mặt của Thương Khương thị lập tức trở nên đỏ bừng.
Thương Thanh Quân thấy thế, vội vàng xoa bụng của mình, kêu lên: “Ái chà, đói quá rồi, đến cái bụng của ta cũng phải lên tiếng.”
Không biết đây là kiểu món ăn gì, ta chưa từng được thử qua, nhìn thật tinh xảo.
Vẫn là nữ nhi thương mẫu thân.
Thương Khương thị nhận thấy nữ nhi che đậy sự lúng túng giúp mình thì không khỏi thầm thở phào nhẹ nhõm.
Ngoài Tam Thập Tam Thiên.
Hai nữ tử hào hoa phong nhã đang lưới nhanh trên bầu trời.
Một người mặc váy trắng, độc nhất vô nhị.
Một người mặc trang phục màu hồng, khí chất hào hùng.
Bỗng nhiên, nữ tử mặc trang phục màu hồng bất ngờ hỏi nữ tử mặc váy trắng: “Ấy, Hậu Thổ tỷ tỷ, không phải chúng ta phải về Địa phủ gặp Hình Thiên à, tại sao lại chuyển hướng đến Nhân giới thế?”
Nữ tử mặc váy trắng, cũng chính là Hậu Thổ đáp: “Trước mắt không cần vội trở về Địa phủ, Lý Nguyên còn nợ ta một phần sủi cảo, đương nhiên phải bắt hắn làm cho ta, tránh đêm dài lắm mộng, hắn lại quỵt nợ.”
Nữ tử mặc trang phục màu hồng, cũng chính là Cửu Phượng ngạc nhiên nói: “Lý Nguyên có phải là cái người mà ngươi nhắc đến kia không, là cao nhân đã tìm ra được vị trí của ta đó.”
“Đúng là hắn.” Hậu Thổ gật đầu trả lời.
Cửu Phượng: “Hắn nợ ngươi sủi cảo gì thế, lẽ nào là tiên đan chăng?”
“Ha!”
Bạn cần đăng nhập để bình luận