Ta Thân Phận Đại Đạo Bị Muội Muội Đắc Kỉ Công Khai

Chương 1704 - Lộ tẩy nhưng không hoàn toàn lộ tẩy!

Hoàng Dung cười lạnh: “Ha ha, trong mắt ngươi thế nào mới được coi là thiên tài tuyệt thế?”
Văn Đạo Nhân: “Thiên tài tuyệt thế thật sự phải là đạo thể Tiên Thiên ma thần, Chí Tôn cốt kiêm Chí Tôn huyết, Tiên Thiên hỗn nguyên bất lậu chi thân mới được.”
Vẻ mặt Hoàng Dung (


): “Thứ ngươi nói là yêu nghiệt, không phải thiên tài. Một lượng kiếp cũng khó cho ra được một người có thể chất như vậy.”
Văn Đạo Nhân: “Cho nên mới bảo ngươi là nhục nhãn phàm thai.”
Khóe miệng Hoàng Dung run rẩy. Nàng bất mãn hỏi ngược lại: “Khẩu khí lớn quá nhỉ, vậy ngươi là thể chất gì?”
Văn Đạo Nhân đắc ý nói: “Đạo gia đương nhiên là đạo thể Tiên Thiên ma thần rồi.”
Hoàng Dung: “Không khoác lác thì ngươi ngứa miệng đúng không?”
Văn Đạo Nhân: “...”
“Thôi quên đi, không nói với tiểu nha đầu ngươi nữa, dù sao nói gì ngươi cũng không tin.”
Hoàng Dung đắc ý nói: “Là ngươi hết lời chối cãi rồi!”
Văn Đạo Nhân: “...”
Văn Đạo Nhân không muốn nói chuyện nhưng Hoàng Dung không định buông tha cho hắn. Nàng hỏi Văn Đạo Nhân: “Nè, ngươi biết tên bệnh sạch sẽ tên thật là gì không? Tu vi của hắn cao bao nhiêu? Hắn là người như thế nào?”
Văn Đạo Nhân nghe Hoàng Dung dám gọi Lý tiền bối là “tên bệnh sạch sẽ”, khóe miệng run rẩy không ngừng.
Đúng là không sợ chết!
Hắn nhắc nhở: “Đó là Lý tiền bối, ngươi nói chuyện cung kính chút đi.”
Hoàng Dung khinh thường nói: “Hắn? Lại còn tiền bối? Ta thấy là đà bối (lưng gù) mới đúng!”
“Haiz,” Văn Đạo Nhân lắc đầu, nói với vẻ chân thành: “Trước kia ta cũng ăn nói không biết giữ miệng như ngươi, chẳng kiêng nể ai cả. Kết quả, ôi, nhớ lại mà rớt nước mắt.”
“Sao ngươi lại ra vẻ đa sầu đa cảm rồi?”
Hoàng Dung nhìn chim giẻ cùi cúi thấp đấu, cứ thấy là lạ.
Văn Đạo Nhân: “Nếu ngươi giống như ta, bị nhốt ở đây mười lượng kiếp thì ngươi cũng sẽ thương cảm thôi.”
“Bị nhốt ở đây?”
Hoàng Dung ngẩng đầu nhìn trời, nghi hoặc nói: “Viện này bốn phương thông suốt, chẳng nhốt được ai huống chi là một con chim như ngươi.”
Văn Đạo Nhân lắc đầu nói: “Ngươi đó, tu vi quá thấp, vốn không nhìn thấu nội tình của tòa viện này.”
Không biết có phải lâu rồi chưa nói chuyện với ai, hôm nay Văn Đạo Nhân có vẻ nhiều lời hơn hẳn.
“Đúng rồi,” Hoàng Dung chợt nhớ tới điều gì, nàng tò mò hỏi chim giẻ cùi: “Ngươi biết khách điếm này là sao không? Vì sao ta dùng hết sức giẫm lên cầu thang mà nó cũng không gãy? Lúc trước ta muốn vén rèm cửa mà làm thế nào cũng không vén lên được.”
Văn Đạo Nhân nói: “Cho nên mới bảo ngươi nhìn không thấu nội tình của khách điếm này. Đó là vì từng nhành cây ngọn cỏ, mỗi viên gạch phiến ngói của nơi đây đều không phải phàm vật. Đừng nói một tiểu tu sĩ như ngươi, dù là Văn Đạo Gia ta đây cũng không thể phá hủy được.”
Hoàng Dung nghi ngờ hỏi: “Thật hả? Khoa trương vậy sao?”
Văn Đạo Nhân cười lạnh: “Khoa trương? Ngươi thấy bình hoa trên bàn không? Dùng hết sức đánh nó một quyền, ngươi sẽ biết có khoa trương hay không.”
Hoàng Dung nghe vậy, không hề do dự, nắm tay quấn linh khí, ra sức đánh về phía bình hoa.
“Loảng xoảng!”
Sau đó, chỉ nghe một tiếng vang thanh thúy, bình hoa vỡ tan tành.
Hoàng Dung: “...”
Văn Đạo Nhân: “...”
“Làm vỡ đồ bồi thường theo giá trị. Đây là bình hoa cổ được lưu truyền từ thời tiền triều đến nay, thu của ngươi mười vạn lượng bạc.”
Một thanh âm giàu từ tính vang lên từ dưới lầu, chính là giọng của Lý Nguyên.
“Két két!”
Hoàng Dung nghiến răng, căm phẫn nhìn Văn Đạo Nhân.
Nếu ánh mắt có thể giết người thì Văn Đạo Nhân đã chết vô số lần rồi.
Hoàng Dung nghiến răng nghiến lợi nói: “Đây là lý do ngươi bảo ta đánh bình hoa? Đánh nát bình hoa để ta phải bồi thường? Ngươi cũng nham hiểm quá đấy.”
Văn Đạo Nhân chột dạ rụt cổ, nhỏ giọng nói: “Ta không nói nhiều với ngươi, nhiều lời Lý tiền bối sẽ tức giận. Nói chung ta không lừa ngươi đâu. Với cả, ngươi tự cầu phúc đi.”
Dứt lời, hắn dang cánh bay đến chỗ cây xoài trong viện, không để ý tới Hoàng Dung nữa.
Hoàng Dung tức đến nghiến răng.
Anh danh một đời như ta không ngờ lại bị một con chim tính kế.
Vì sao nó bảo ta đánh bình hoa, ta lại ngu ngốc đi đánh thật?
Mười vạn lượng bạc, ta lấy đâu ra mà trả?
Bán ta đi!
Haiz!
Thất sách quá!
Hoàng Dung tỏ vẻ khổ não.
“Một món Hỗn Độn chí bảo cứ thế đi tong rồi?”
Tiểu Tê Tử không khỏi tiếc nuối.
Lý Nguyên: “Cho nàng một bài học, để tránh làm việc không biết nặng nhẹ.”
Sáng hôm sau.
Mới sáng sớm Hoàng Dung đã tỉnh.
Cảm nhận được đệm chăn mềm mại, nàng chẳng muốn thức dậy chút nào.
Lớn đến tuổi này rồi, nàng còn chưa được ngủ trên cái giường mềm như vậy bao giờ.
Cũng đã lâu rồi nàng chưa được ngủ một giấc thỏa thuê như thế.
Song nghĩ đến mười vạn lượng bạc và kế hoạch tối qua, nàng vẫn giãy dụa rời khỏi giường.
Nàng rón ra rón rén, cố gắng không phát ra chút tiếng động nào.
Sau khi dậy giường, nàng không rửa mặt, trực tiếp cuốn hết đệm chăn trên giường, kem đánh răng, bàn chải, sữa tắm thậm chí cốc nước trong nhà tắm vào trong túi trữ vật của mình.
Sau đó, nàng đi tới bên cửa sổ, lén lút quan sát viện tử.
Vạn vật yên tĩnh.
Tên bệnh sạch sẽ chắc chắn chưa thức dậy.
Đây là thời gian tốt nhất để ta đánh bài chuồn.
Hoàng Dung không chút do dự, thân hình lóe lên, lặng lẽ bay vút lên không trung.
Hừ, bắt bổn tiểu thư bồi thường à, ngươi cứ ôm xuân thu đại mộng của ngươi đi!
Bổn tiểu thư không chỉ không trả, còn vơ vét hết đồ tốt của ngươi đi, cho ngươi biết thế nào là đau lòng.
Tính toán bổn tiểu thư? Ngươi còn kém xa lắm!
Khà khà!
Nghĩ tới chỗ đắc chí, Hoàng Dung không khỏi mỉm cười.
Trên cây xoài.
Văn Đạo Nhân mở hé nửa con mắt rồi lập tức nhắm lại.
Trong lòng thầm than.
Haiz, trẻ người non dạ!
Giở trò ngay dưới mí mắt Lý tiền bối, chẳng phải tự chuốc lấy nhục hay sao?
Hoàng Dung bay ra khỏi viện tử, hai chân chạm đất, tỏ vẻ cực kỳ hưng phấn.
Ha ha, xem ngươi đòi ta mười vạn lượng bạc thế nào!
Nàng đang định tìm một chỗ nghỉ chân khác.
Đột nhiên, Hoàng Dung nghi hoặc chớp mắt, sau đó hai mắt trợn tròn, biểu cảm nghẹn họng trân trối.
Bạn cần đăng nhập để bình luận