Ta Thân Phận Đại Đạo Bị Muội Muội Đắc Kỉ Công Khai

Chương 481 - Cái chết của Triệu Công Minh, Tam Tiêu ứng kiếp!

Mặc dù pháp lực của Nhiên Đăng đạo nhân cao thâm, nhưng đối mặt với sự công kích của hai mươi bốn viên Định Hải châu, hoàn toàn không dám chọi cứng, chỉ đành bỏ chạy chật vật.
Đương nhiên là Triệu Công Minh không muốn bỏ qua cho hung thủ sát hại đệ tử mình, bởi vậy truy đuổi không ngừng, đúng lúc đuổi tới nơi Triều Ca và Tây Kỳ đại chiến.
Triệu Công Minh thấy Văn Trọng cùng với mấy tu sĩ Triệt giáo là Diêu Binh, Vương Biến, Trương Thiệu đang bị một đám tu sĩ Xiển giáo vây công, tức giận không thôi, lập tức tế xuất hai mươi bốn viên Định Hải châu, dùng một hành động đánh lùi đám người Xiển giáo, giải vây cho Văn Trọng.
Văn Trọng nhìn thấy Triệu Công Minh thì không khỏi vui mừng.
Mà đám người Xiển giáo nhìn thấy Định Hải châu của Triệu Công Minh uy mãnh lại khiếp sợ, sắc mặt khó coi không thôi.
Với sức mạnh một mình đã có thể nghịch chuyển chiến cuộc, Xiển giáo lập tức cảm thấy thể diện không còn nữa.
Sau khi Triệu Công Minh đánh lùi đám người Xiển giáo thì đột nhiên phản ứng lại.
Hiện tại bản thân đã rời khỏi động phủ, dính vào sát kiếp! Rõ ràng bản thân không có ý định rời khỏi động phủ! Đều trách Nhiên Đăng đạo nhân, nếu không phải hắn vô duyên vô cớ giết đệ tử của mình, thì sao bản thân có thể rời khỏi động phủ.
Nghĩ đến đây, hận ý của Triệu Công Minh đối với Nhiên Đăng đạo nhân không khỏi càng sâu.
Kết cục sau đó, Triệu Công Minh vốn không thoát khỏi vận mệnh của mình, Định Hải châu của hắn chẳng những bị Nhiên Đăng đạo nhân cướp lấy, mà tính mạng của bản thân cũng bị Lục Áp đạo nhân dùng Đinh Đầu Thất Tiễn Thư vỗ chết.
Sau đó, Thân Công Báo tìm được Đào Chỉ sơn Địa phủ, truyền tin Triệu Công Minh chết cho Tam Tiêu.
Tam Tiêu nghe thấy huynh trưởng đã chết, vừa bất ngờ, vừa phẫn nộ, vừa đau thương.
Bọn họ không ngờ bản thân dặn đi dặn lại, Triệu Công Minh vẫn rời khỏi động phủ, ứng sát kiếp.
Lúc bọn họ biết được nguyên nhân sự việc là do Nhiên Đăng đạo nhân chủ động tới cửa khơi mào, trong lòng Tam Tiêu không khỏi dâng lên mười hai vạn phần phẫn nộ đối với Nhiên Đăng đạo nhân.
Bích Tiêu và Quỳnh Tiêu lập tức quyết định trả thù cho huynh trưởng.
Vân Tiêu lại có chút chần chờ, nàng mở miệng nói: “Thời gian trước, đúng lúc lão sư bế quan, nói muốn tạo ra một trận pháp tuyệt thế có thể giết Nhân Hoàng, hàng phục Thánh Nhân, trong thời gian ngắn không thể xuất quan, bởi vậy bảo chúng ta nhất định phải đóng chặt động phủ, không thể ra ngoài.
Sau khi đi ra ngoài, nhất định sẽ dính sát kiếp, có nguy cơ bỏ mình.”
Bích Tiêu tức giận nói: “Lẽ nào không báo thù của huynh trưởng nữa, mặc cho hung thủ tiêu dao ngoài vòng pháp luật sao?”
Hai mắt Quỳnh Tiêu sưng lên như đào, giọng nói của nàng nghẹn ngào: “Nếu đại tỷ không muốn báo thù cho huynh trưởng, vậy để ta với tam muội đi, chúng ta không thể ngồi nhìn huynh trưởng chết thảm mà không có người nhặt xác.”
Bích Tiêu nghe vậy, lập tức gật đầu nói: “Đúng, hai chúng ta đi báo thù cho huynh trưởng.”
Nói xong, Bích Tiêu và Quỳnh Tiêu rời khỏi Địa phủ.
Hây! Vân Tiêu thầm thở dài.
Sao nàng có thể yên tâm hai muội muội đi đối mặt với kẻ địch mạnh được: “Khoan đã, ta sẽ đi với các ngươi.”
Bích Tiêu và Quỳnh Tiêu nghe vậy, không khỏi mừng rỡ quá đỗi.
“Ta biết đại tỷ sẽ không có tâm địa sắt đá như vậy.”
Bích Tiêu kéo tay đại tỷ, vui mừng kêu lên.
Quỳnh Tiêu cũng hiểu được lo lắng của đại tỷ, nàng an ủi: “Chúng ta chỉ truy cứu trách nhiệm của Lục Áp và Nhiên Đăng, không liên lụy đến những người khác, tốc chiến tốc thắng, sau khi báo thù thì lập tức trở về, sẽ không có chuyện ngoài ý muốn đâu.”
Vân Tiêu gật đầu, hiện giờ chỉ đành như vậy! Tam Tiêu rời khỏi Đào Chỉ sơn, đi tới quân doanh của Văn Trọng.
Trong quân doanh, Tam Tiêu nhìn thấy thi thể của Triệu Công Minh, chỉ thấy thất khiếu chảy máu, hơn nữa lòng bàn tay, lòng bàn chân, trái tim cũng có máu tươi chảy ra, ba hồn bảy vía đã hoàn toàn tiêu tán, trông thê thảm không thôi.
Ba người họ không khỏi bật khóc.
Văn Trọng cũng che mặt khóc, trong lòng có áy náy, cảm thấy bởi vì Triệu Công Minh giúp hắn nên mới có kiếp nạn này.
Vân Tiêu nhẫn nhịn đau thương, nàng nói với hai muội muội: “Đừng đau lòng nữa, chúng ta đi tìm Lục Áp và Nhiên Đăng báo thù cho huynh trưởng đi.”
Quỳnh Tiêu và Bích Tiêu nghe vậy, lập tức ngừng khóc, gật đầu đồng ý.
Văn Trọng thấy thế, không khỏi mở miệng nói: “Ta sẽ tập hợp đại quân lược trận cho ba nương nương.”
Nói xong, hắn muốn dặn dò thuộc hạ gióng trống xuất binh.
Nhưng Vân Tiêu lại xua tay nói: “Không cần Văn thái sư lược trận, bọn ta chỉ chuẩn bị đi giết Lục Áp, trừng phạt Nhiên Đăng, không liên quan đến người khác.”
Văn thái sư chần chờ nói: “Chỉ sợ Xiển giáo ỷ người đông thế mạnh, có bất lợi với ba nương nương.”
Vân Tiêu nói: “Xiển giáo và Triệt giáo cùng thuộc Huyền Môn, có lẽ bọn họ sẽ không màng đến thể diện như thế.”
Nói xong, nàng lập tức dẫn Quỳnh Tiêu và Bích Tiêu rời khỏi quân doanh Triều Ca, bay đến trên bầu trời quân doanh Tây Kỳ.
“Lục Áp, Nhiên Đăng, bước ra ngoài trả lời.”
Vân Tiêu cao giọng hét lớn.
Âm thanh vang vọng Cửu Thiên, khiến tất cả người trong quân doanh Tây Kỳ đều bị chấn động.
Đám người Khương Tử Nha, Na Tra, Dương Tiễn đều nhìn Tam Tiêu trên bầu trời, mặt lộ ra vẻ kinh ngạc.
“Ba nữ tử lại dám đến kêu trận, xem Triều Ca thật sự không còn ai sao.”
Na Tra hơi khinh thường nói.
“Bịch!”
Đột nhiên, đầu hắn bị người ta gõ một cái, chỉ thấy Thái Ất chân nhân cầm phất trần, tức giận nhìn hắn.
“Sư phụ, tại sao lại đánh ta?”
Na Tra che đầu, có chút ấm ức nói.
Thái Ất chân nhân nói: “Đây là ba muội muội của Triệu Công Minh, Tam Tiêu nương nương tu sĩ Xiển giáo, vai vế giống bọn ta, đâu phải là người ngươi có thể khinh thường?”
Na Tra không phục nói: “Triệu Công Minh đều không phải là đối thủ của chúng ta, muội muội hắn có thể lợi hại đến mức nào chứ?”
Lúc hai người họ nói chuyện, Lục Áp và Nhiên Đăng đã bay ra ngoài, đáp xuống trước mặt Tam Tiêu.
“Bái kiến ba vị đạo hữu.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận