Ta Thân Phận Đại Đạo Bị Muội Muội Đắc Kỉ Công Khai

Chương 1762 - Má ơi, Hỗn độn linh quả cũng trồng được à? (2)

Rất may, trước mắt hắn có một Thánh Nhân xem như là kiên nhẫn.
Hoàng Vô Tà lập tức hỏi Lão Tử về nghi ngờ trong lòng: “Không phải nói Hỗn độn linh căn, Hỗn độn linh quả, Hỗn độn linh bảo không thể ở trong Hồng Hoang sao? Tại sao Thái Thanh Thánh Nhân lại nói quả vải và quả xoài là Hỗn độn linh quả?”
Lão Tử thản nhiên nói: “Đúng là Hỗn độn linh quả không thể ở trong Hồng Hoang, chẳng qua đây là loại Hỗn độn linh quả do Lý công tử trồng, đương nhiên phải khác biệt.”
“Lý công tử trồng sao?”
Giọng Hoàng Vô Tà có phần lắp bắp.
Vẻ mặt trợn mắt há mồm, có vẻ đặc biệt sụp đổ.
Ối mẹ ơi, Hỗn độn linh quả cũng có thể trồng sao?
Phải biết rằng, ban đầu Bàn Cổ đại thần cũng là do một gốc Hỗn độn linh căn nuôi dưỡng sinh ra.
Nếu như Lý công tử có thể trồng Hỗn độn linh căn, chẳng phải có nghĩa là hắn có thể bồi dưỡng ra Bàn Cổ đại thần sao?
Nghĩ tới đây, Hoàng Vô Tà lập tức sụp đổ.
Lý công tử trâu đến mức ấy luôn à?
Lúc trước Hoàng Dung bảo Lý công tử nói mình là Đại Đạo chí cao, thật ra là sự thật, chứ không phải thổi phồng như Hoàng Dung nói?
Nghĩ tới đây, Hoàng Vô Tà lập tức xác nhận với Lão Tử: “Lý, Lý công tử…”
Hắn không khống chế được giọng điệu run run của bản thân.
“Tu, tu vi của hắn, thật, thật sự là, Đại, Đại Đạo chí cao sao?”
Lão Tử lắc đầu nói: “Không phải.”
Hoàng Vô Tà thở phào nhẹ nhõm, cũng may là không phải.
Lão Tử nói tiếp:
Lão Tử nói tiếp: “Nói công tử là Đại Đạo chí cao, chẳng qua bởi vì cảnh giới cao nhất chỉ có Đại Đạo chí cao, thực lực chân thật của công tử còn phải lợi hại hơn Đại Đạo chí cao.”
Vãi chưởng!
Hoàng Vô Tà không nói nên lời.
Hắn cho là Lý Nguyên không phải là Đại Đạo chí cao, thì ra người ta thật ra còn trâu bò hơn Đại Đạo chí cao.
Trình độ trâu bò đó quả là không thể dùng lời nói hình dung được.
Chẳng trách Lão Tử ở trước mặt Lý công tử lại có dáng vẻ chó liếm.
Nếu như sớm biết tu vi chân thực của Lý công tử trâu như vậy, ta cũng la liếm rồi!
Đúng rồi, nếu Lý công tử trâu như vậy, thế lúc trước hắn nói Dung Nhi làm mất một quân cờ Hỗn độn chí bảo của hắn cũng không phải lừa người mà là sự thật?
Chuông gió trên rèm cửa, chính là Tiên thiên linh bảo cực phẩm?
Mé nó!
Nghĩ tới đây, Hoàng Vô Tà lại sắp sụp đổ.
Không ngờ Dung Nhi lại gặp được một đại lão như vậy.
Hắn vội vàng chứng thực với Lão Tử: “Thái Thanh Thánh Nhân, Lý công tử nói Dung Nhi làm mất một quân cờ của hắn, là Hỗn độn chí bảo, điều này có thật không?”
Hai tay Lão Tử đặt trong tay áo, giọng điệu cảm khái nói: “Ngươi cũng đã biết, bàn cờ ngươi đấu cờ với ta ban nãy có thể huyễn hóa ra một đại dương vũ trụ Hồng Mông chân thật, mà những quân cờ kia, mỗi một cái đều là một đại đạo bản nguyên chi lực ngưng tụ thành. Ngươi nói, quân cờ mà Hoàng Dung làm mất có phải Hỗn độn chí bảo hay không?”
Hoàng Vô Tà nghe thấy mà da đầu tê dại, tâm thần chập chờn.
Thì ra bàn cờ kia còn ghê gớm như vậy.
Mà mình lại dùng chí bảo trâu bò như vậy để đánh cờ!
Còn chơi cờ với Thánh Nhân, với Đại Đạo chí cao nữa!
Chời má ơi, cả đời cũng có thể nói khoác đó được không?
Thì ra quân cờ Dung Nhi làm mất thật sự là Hỗn độn chí bảo.
Hoàng Vô Tà đột nhiên có xúc động, hận không thể lập tức trở về khách điếm hung hăng cho con gái của mình vài bạt tai.
Đứa con phá của này cũng bại gia quá đi, lại làm mất Hỗn độn chí bảo nữa chứ.
Sao ngươi không làm mất bản thân đi?
Xem ra, để Dung Nhi làm tạp dịch mười vạn năm vẫn là Lý công tử bao dung!
Nếu có người làm mất Hỗn độn chí bảo của hắn, cho dù là con gái do hắn sinh ra, cũng sẽ đập chết không chút do dự.
Dù sao con gái đã chết còn có thể sống lại, nhưng Hỗn độn chí bảo mất thì lại là tổn thất lớn.
Chẳng qua, ta có Hỗn độn chí bảo á?
Ta thế mà có Hỗn độn linh quả á?
Hoàng Vô Tà si ngốc nhìn quả xoài, quả vải cùng với giấy dầu trong túi đồ, tâm trạng vui sướng khó noi thành lời.
Lão Tử chú ý tới vẻ mặt Hoàng Vô Tà, rõ ràng hiểu được suy nghĩ trong lòng Hoàng Vô Tà, hắn lên tiếng đả kích: “Ngươi đừng vui mừng quá mức, linh khí và pháp tắc chi lực của Hỗn Độn Kim Mang và Hỗn Độn Lệ Chi đã bị Lý công tử phong ấn. Chỉ còn lại mùi vị tuyệt mỹ, lại không có thần lực của Hỗn độn linh quả, thế nên ngươi đừng vọng tưởng luyện hóa bọn chúng.”
Hở?
Hoàng Vô Tà nghe vậy, trên mặt không khỏi tỏ vẻ thất vọng.
Tâm trạng của hắn lập tức rơi xuống đáy cốc.
Giống như một người nhặt được một tờ vé số, phát hiện dãy số trên tờ vé số giống hệt số mở thưởng, nhưng chờ đến khi hắn vô cùng phấn chấn đi đến đổi phần thưởng, lại được cho biết là tờ vé số thật ra đã quá hạn.
Điều này quá đả kích người khác!
Chẳng qua cũng đúng, Hỗn độn linh quả là trân quý cỡ nào, sao ta dễ dàng có được chứ?
Ta có thể nếm được mùi vị của Hỗn độn linh quả đã là đốt nhang đèn tám trăm vạn kiếp rồi!
Hoàng Vô Tà tự suy nghĩ an ủi.
Hắn mới vừa tự an ủi xong thì nghe thấy Lão Tử lại nói: “Nhưng ngươi cũng đừng thất vọng quá mức, tuy linh lực và pháp tắc của Hỗn Độn Kim Mang và Hỗn Độn Lệ Chi bị phong ấn, nhưng chỉ riêng khí tức do bọn chúng phát ra là có thể khiến ngươi hưởng thụ vô cùng.”
Hoàng Vô Tà nghe thế, không khỏi âm thầm gật đầu.
Đúng vậy, chỉ riêng việc cảm ngộ được khí tức của hai loại linh quả phát ra còn lợi ích hơn nhiều so với lĩnh ngộ đạo pháp trăm vạn năm.
Ta thất vọng cái gì chứ!
Vẫn là kiếm được lời lãi.
“Chẳng qua nếu muốn nhìn thấy nguyên hình của Hỗn độn linh quả, ngươi ít nhất cũng phải tu luyện tới Chuẩn Thánh mới được. Thế nên, cố gắng lên, tranh thủ sớm ngày có thể nhìn thấy nguyên hình của bọn chúng.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận