Ta Thân Phận Đại Đạo Bị Muội Muội Đắc Kỉ Công Khai

Chương 951 - Ta đâu còn nhỏ nữa? (2)

Sắc mặt Lý Tú Ninh tối sầm lại: “Sư phụ nói, trong vòng mấy chục năm, ta có thể tu luyện tới Thiên Tiên kỳ, đã xem là thiên tài rồi.”
Lý Nguyên: “Lời an ủi đứa trẻ, ngươi sẽ không coi là thật đó chứ?”
Lý Tú Ninh tức giận nói: “Ta đâu còn nhỏ nữa?”
Lý Nguyên: “Trước mặt bọn ta, ngươi chỉ là hậu bối.”
Chậc.
...
Lý Tú Ninh không nói nên lời.
Ai gọi những người tu đạo này, động một chút chính là mấy ngàn vạn tuổi? So sánh với nàng... Ừm, vẫn là đừng so sánh thì hơn.
Lý Tú Ninh đột nhiên dùng ánh mắt hoài nghi nhìn Lý Nguyên, hỏi: “Những hoa quả lúc trước ta ăn, đừng nói cũng là ngươi dùng huyễn thuật biến ra đó chứ?”
Lý Nguyên chớp mắt: “Ngươi tự đoán đi?”
Thấy Lý Nguyên không phủ nhận, Lý Tú Ninh càng cảm thấy có thể trước đây mình đã ăn không khí!
Thật đáng ghét!
Lý Nguyên thấy thời gian sắp đến buổi trưa, không nói chuyện với Lý Tú Ninh nữa, chuẩn bị đến phòng bếp làm bữa trưa.
Lý Tú Ninh thấy thế, vội vàng hỏi: “Hây, ngươi đi đâu vậy?”
Lý Nguyên không quay đầu lại: “Đã đến lúc nấu cơm rồi.”
Lý Tú Ninh nghe vậy, vội vàng đứng dậy đi theo: “Để ta giúp ngươi.”
Tùy tiện ké một bữa cơm.
Có sức lao động miễn phí, đương nhiên Lý Nguyên sẽ không từ chối.
Đi tới viện, Lý Tú Ninh nhìn thấy xà ngang trên mái hiên có một con chim giẻ cùi màu trắng, không khỏi tò mò nói: “Con chim bay đến khi nào vậy? Cũng không sợ người.”
“Một thời gian rồi.”
Lý Nguyên không giải thích quá nhiều, dặn dò Lý Tú Ninh ra vườn rau hái
rau.
Mà hắn thì vào bếp bắt đầu đốt lửa, múc gạo bỏ vào trong nồi, làm các loại thức ăn phụ.
...
Lầu hai.
Trong phòng của Vân Hà.
Giờ phút này, Vân Lam, Vân Sơ, Vân Mông và mấy đệ tử khác đang ngồi vây quanh bàn.
Mọi người nhìn chằm chằm vào vải thiều trên bàn.
“Dứt khoát, chúng ta ăn nó đi? Xem xem Hỗn độn linh quả rốt cuộc có mùi vị gì?”
Vân Lam đề nghị.
Vân Sơ do dự nói: “Chuyện này không tốt cho lắm? Sư phụ nói muốn trả lại cho Lý công tử.”
Vân Mông nói: “Không sao, không phải Tú Ninh sư muội đã nói, Lý công tử sẽ không nói gì sao.”
Thật ra Vân Sơ cũng có chút không cản được sự mê hoặc của Hỗn độn linh quả, nàng thấy mọi người muốn ăn, cũng không kiên trì nhiều, lột vải thiều ra, sau đó chia một người một miếng.
Thịt quả vào miệng, mọi người không khỏi mở to mắt, chỉ cảm thấy lông tơ cả người đều dựng thẳng lên.
Hương vị này thật sự là quá ngọt ngào, ngon miệng.
Vị giác được phóng thích toàn bộ, thể xác và tinh thần cùng chìm trong hương vị vô cùng ngọt ngào này, làm cho người ta không đành lòng để tan mất.
Đáng tiếc, vải thiều chỉ lớn chừng đó, hơn nữa chia cho nhiều người như vậy, một người chia một miếng nhỏ như móng tay, bởi vậy mùi vị ngọt ngào này chỉ dừng lại trong miệng mọi người ngắn ngủi vài giây, sau đó theo nước bọt tiến vào trong dạ dày, lập tức biến mất không thấy tung tích.
“Trời ạ, vải thiều này ngon quá đi.”
“Chưa từng ăn qua mỹ vị ngon như vậy bao giờ.”
“Đáng tiếc, mùi vị này biến mất quá nhanh, ta vẫn chưa kịp hồi tưởng.”
“Có chút xíu như vậy, hoàn toàn không ăn đủ, muốn có thể ăn thêm mấy quả quá đi.”
Mọi người nhìn cây vải thiều ngoài cửa sổ, ánh mắt lập tức lóe lên ánh sáng màu lục.
Không ngừng nuốt nước bọt.
Nhưng từ đầu đến cuối mọi người vẫn không đi hái.
“Ngoại trừ ngon thì quả thật không cảm nhận được bất kỳ linh khí nào.”
Vân Hà hơi thất vọng nói.
Vân Lam nói: “Nhưng chỉ dựa vào hương vị của nó cũng đã đánh gục tất cả Tiên Thiên linh quả rồi.”
“Tú Ninh sư muội nói món ngon mà Lý Nguyên làm còn ngon hơn vải thiều nhiều, cũng không biết có phải là thật hay không?”
Vẻ mặt của Vân Mông chờ mong hỏi.
Vân Sơ nói: “Ta cảm thấy vải thiều này đã là món ngon nhất trên thế gian, không thể nào có món ăn ngon hơn cái này.”
Vân Lam gật đầu nói: “Tú Ninh sư muội là tình nhân trong mắt hóa Tây Thi, Lý công tử đánh rắm một cái, nàng cũng có thể cảm thấy thơm. Chứ đừng nói là đồ ăn do Lý công tử tự tay làm.”
Biểu cảm của mọi người cạn lời, đều nhìn Vân Lam cực kỳ bất đắc dĩ.
“Ngươi nói sư muội như vậy thật sự ổn sao?”
“Ngươi nói sư muội cũng quá cố chấp rồi!”
Vân Lam chỉ chỉ ngoài cửa sổ: “Các ngươi tự xem có phải sư muội cố chấp hay không.”
Mọi người vội vàng tiến đến bên cửa sổ.
Chỉ thấy giờ phút này Lý Tú Ninh đang bưng một giỏ rau từ trong vườn rau đi ra ngoài.
Tiến vào bếp, sau đó bắt đầu rửa rau.
Rửa sạch, lại nhanh chóng thái rau.
Mà Lý Nguyên lại đứng một bên chắp tay nhìn, nhàn nhã mà lạnh nhạt.
Mọi người: “...”
Không ngờ sư muội của chúng ta thật sự là cố chấp!
“Không ngờ Lý công tử lại thật sự nấu cơm.”
Vân Hà cảm khái nói.
“Đúng vậy, trông không chút nào giống cao nhân.”
Vân Sơ nói.
“Chỉ là Lý công tử thật sự rất đẹp trai, đứng ở nơi đó giống như là một bức tranh vậy.” Vẻ mặt của Vân Mông mê trai.
Hai tay Vân Lam nâng mặt, không chớp mắt nhìn Lý Nguyên: “Mấu chốt là hắn còn nhiều linh bảo, linh quả như vậy. Nếu có thể gả cho hắn, ta cũng nguyện ý nấu cơm, dệt vải, cày ruộng với hắn.”
Vân Hà thấy dáng vẻ mọi người nhìn chằm chằm Lý Nguyên không chớp mắt, không khỏi khinh thường nói: “Ai nấy đều đừng mê trai nữa, vừa rồi còn nói Tú Ninh sư muội cố chấp, ta thấy các ngươi cũng không khá hơn bao nhiêu đâu.”
Vân Lam: “Ta không tin đại sư tỷ không rung động Lý công tử.”
Vân Hà: “...”
Nàng thật sự là có chút rung động, nhưng nàng sẽ không thừa nhận.
“Ta không có, ta không phải, đừng nói bậy.”
Vân Mông cười nói: “Cho dù sư tỷ thừa nhận cũng không sao, dù sao Lý công tử cũng ưu tú như vậy, có nữ tử nào mà không thích?”
“...”
Mọi người trêu chọc lẫn nhau, đột nhiên mọi người không hẹn mà cùng hít mũi.
“Xịt xịt.”
“Xịt xịt, mùi gì vậy? Thơm quá!”
Vân Sơ vừa hít mũi, vừa hỏi.
“Đây là mùi thơm của thức ăn, Lý công tử đang xào rau.” Một nữ tu sĩ ngồi bên cửa sổ nhắc nhở.
“Không ngờ Lý công tử xào rau lại thơm như vậy.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận