Ta Thân Phận Đại Đạo Bị Muội Muội Đắc Kỉ Công Khai

Chương 1874 - Lý Nguyên thật sự đoán chính xác.

Mắt thấy Dương Tuệ Lan sắp rời đi, hắn đã không nghĩ ngợi gì vội vàng nắm lấy cổ tay của Dương Tuệ Lan mà cầu xin: “Tuệ Lan, ngươi đừng đi, ngươi tha thứ cho ta lần này đi, ta thật sự biết lỗi rồi, xin ngươi đừng hủy bỏ hôn sự của chúng ta, ta thật lòng thích ngươi mà!”
“Buông tay!”
Dương Tuệ Lan dùng hết sức để hất tay Lý Đại Chủy ra, nhưng lực nắm của Lý Đại Chủy rất chặt, nàng dùng hết sức lực cả người mà vẫn không thể hất ra được.
Giờ phút này, Lý Đại Chủy kích hoạt đạo văn mà Lý Nguyên đã khắc vào cơ thể hắn để khắc chế Dương Tuệ Lan.
Thế nên hiển nhiên Dương Tuệ Lan không thể thoát khỏi bàn tay của Lý Đại Chủy.
Nếu không phải chính miệng Lý Đại Chủy thừa nhận, Dương Tuệ Lan cũng khó mà tin rằng Lý Đại Chủy sở hữu thực lực như vậy, thực chấtchỉ là một người bình thường.
Tên Lý Nguyên đó, rốt cuộc là sao hắn làm được?
Năng lực kì lạ như vậy, nàng chưa từng được nghe qua!
Nghĩ đến Lý Nguyên, trong lòng Dương Tuệ Lan không khỏi cảm thấy tiếc nuối.
Nếu như lúc này người cầu xin ta là hắn thì tốt rồi.
Nếu là như vậy, ta nhất định sẽ không hề do dự mà tha thứ cho hắn!
Không, ta sẽ không tha thứ cho hắn, bởi vì, ta còn chẳng nổi giận với hắn, nói gì là tha thứ.
Đáng tiếc, hoa rơi cố ý, nước chảy vô tình!
Nàng kiềm lại ý nghĩ trong lòng nàng đối với Lý Nguyên, rồi nói với Đại Chủy bằng khuôn mặt đầy lạnh lùng: “Ta xin ngươi tự trọng, đừng dây dưa với ta nữa, cũng đừng khóc sướt mướt trước mặt ta, hy vọng ngươi có thể cởi mở giống như một nam nhân.”
Đại Chủy khóc chảy nước mắt nước mũi, nói: “Ta không buông, ta mà buông thì ngươi sẽ rời đi ngay. Tuệ Lan, ngươi đừng đi có được không, ngươi đừng rời khỏi ta.”
Thấy Đại Chùy cầu khẩn như vậy, tất cả mọi người đều cảm thấy không đành lòng.
Quách Phù Dung khuyên nhủ: “Đúng vậy, bọn ta cũng đã bố trí xong hôn lễ rồi. Lúc này mà ngươi rời đi, không phải bọn ta làm uổng công rồi sao?”
Lão Bạch cũng mở miệng nói: “Chuyện nhỏ như vậy mà đến nông nỗi này sao?”
Lữ Tú Tài nói:
“Cô Dương, quy định ban đầu là tỷ võ chiêu hôn, nếu Đại Chủy đã thắng ngươi, ngươi nên lấy hắn... Lúc ngươi tỷ võ chiêu hôn đã nói thắng ngươi thì ngươi sẽ gả cho hắn, cũng chẳng nói đối phương không được nói láo.”
“Đúng vậy, Tú Tài nói có lý.”
Đồng Tương Ngọc lên tiếng.
Lý Nguyên thì vẫn lạnh lùng đứng cạnh bên nhìn, từ đầu đến cuối hắn cũng không mở miệng xin tha thứ giúp Đại Chuỷ, vì hắn biết, Dương Tuệ Lan không hề thích Đại Chủy.
Trách móc Đại Chủy nói láo, chẳng qua là vì nàng muốn mượn cớ này để từ hôn thôi.
Vì vậy, bất luận mọi người có khuyên như thế nào, chỉ cần Đại Chủy không phải con nhà thế gia, không có tu vi phi phàm, Dương Tuệ Lan sẽ không mềm lòng.
Quả thật Dương Tuệ Lan vẫn không mềm lòng, nàng lạnh lùng nói: “Tuy ta tỷ võ chiêu hôn, nhưng cũng phải nói tới nhân phẩm, nhân phẩm không có, thử hỏi làm sao ta có thể chung sống với hắn cả đời được.”
Nàng nói với Đại Chủy: “Ngươi níu kéo ta cũng vô ích, ta đã quyết tâm phải mau chóng rời khỏi cái chỗ thương tâm này, ngươi kéo ta lại một thời, chẳng lẽ có thể kéo ta cả một đời sao?”
Đại Chủy thấy Dương Tuệ Lan định rời khỏi nơi này, hai chân hắn trở nên mềm nhũn, trực tiếp quỳ xuống đất.
Hắn lại bắt đầu cầu khẩn với Dương Tuệ Lan mà không hề có chút tôn nghiêm nào: “Ngươi không thể tha thứ cho ta lần này sao?”
Dương Tuệ Lan lạnh lùng đáp lại: “Vấn đề nguyên tắc, không thể nào tha thứ.”
Đại Chủy thấy dáng vẻ tuyệt tình của Dương Tuệ Lan, nhất thời khuôn mặt hắn tràn đầy sự tuyệt vọng.
Vì cớ gì mà mọi chuyện lại thành ra như vậy?
Không phải chỉ là thuận mồm nói quá là con em thế gia sao?
Vì sao lại tuyệt tình như vậy?
Tuy Đại Chủy cố gắng không buông, nhưng đối mặt với sự lạnh nhạt của Dương Tuệ Lan, hắn cũng không thể tiếp tục nắm cổ tay của Dương Tuệ Lan nữa, cuối cùng chỉ có thể bất lực buông Dương Tuệ Lan ra.
Dương Tuệ Lan thấy bản thân đã lấy lại được sự tự do, nàng lập tức rời khỏi căn phòng đó mà không ngoáy đầu lại.
Bỏ lại đám người lúng túng, và Đại Chủy thất hồn lạc phách.
“Hôn sự này thất bại rồi.”
Quách Phù Dung vẫn chưa kịp phản ứng: “Cái này có phải là đùa hơi quá không? Chỉ một chút chuyện nhỏ như vậy mà đến mức này sao?”
“Làm uổng công ta hao tâm tổn sức sắp xếp hôn lễ suốt hai ngày nay.”
Đồng Tương Ngọc bất lực nói: “Sao sự việc lại thành ra thế này rồi?”
Lữ Tú Tài cảm khái nói: “Lý Nguyên tính toán thật sự chính xác, ta vốn tưởng rằng Đại Chủy và Dương Tuệ Lan sắp thành vợ chồng tới nơi, không ngờ đúng thật là có duyên không phận.”
Lão Bạch vẻ mặt tiếc nuối trách móc Quách Phù Dung, Đồng Tương Ngọc, Lữ Tú Tài: “Chuyện này đều trách mấy người các ngươi lén lút lắm miệng, nếu các ngươi ngậm chặt miệng chút, thì hôn sự này đã thành rồi!”
Haiz, lại để Lý Nguyên tính đúng rồi!
Tiểu tử này, sao lại thần như vậy chứ?
Tiểu Quách nghe thấy trách móc của Lão Bạch, lập tức không phục nói: “Ngươi còn không biết xấu hổ trách móc bọn ta, ngươi nói vui vẻ nhất.”
Lữ Tú Tài phụ xướng phu tùy nói: “Đúng vậy, Lão Bạch hai ngày này vừa rảnh là cười nhạo Lý Nguyên tính sai, nếu không phải Lão Bạch bày đầu, sao bọn ta lại đàm luận chuyện này?”
Lão Bạch thấy Tiểu Quách và Lữ Tú Tài ở trước mặt Lý Nguyên, vạch trần nội tình của hắn, không khỏi lúng túng đỏ bừng mặt.
Chỉ cảm thấy cười nhạo của hắn với Lý Nguyên lúc trước, đều biến thành một bạt tai, đánh vào trên mặt chính hắn.
Đại Chủy ánh mắt đờ đẫn nói: “Không trách các ngươi, mọi chuyện đều do chính ta, nếu như, ta không nói dỗi ta là đệ tử thế gia, mà ăn ngay nói thật, Tuệ Lan cũng sẽ không rời đi ta.”
“Ngươi sai rồi.”
Lý Nguyên chợt lên tiếng nói.
“Ta sai rồi?”
Lý Đại Chủy mờ mịt nhìn Lý Nguyên.
Đám người Quách Phù Dung, Đồng Tương Ngọc, cũng đều khó hiểu nhìn Lý Nguyên.
Bọn họ cảm thấy, Đại Chủy nói đúng, nếu như Đại Chủy không nói dối, cũng sẽ không vì lời nói dối mà khiến Dương Tuệ Lan rời đi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận