Ta Thân Phận Đại Đạo Bị Muội Muội Đắc Kỉ Công Khai

Chương 1374 - Đây là xã hội đen hay môn phái tu tiên?!!

Lâm Mặc trông thấy dị tương của Thái Cực đồ, trong lòng lại càng cảm thấy nghi ngờ hơn.
Thì là đây chính là Tiên thiên chí bảo chân chính, không ngờ lại rực rỡ bất phàm như vậy.
Vậy tại sao trước đó trong phủ đệ cùng với trang viên của Lý Nguyên bàn tay vàng lại gợi ý nhiều Hỗn độn linh căn như vậy, rõ ràng Hỗn độn linh căn là chí bảo nhưng nhìn lại có vẻ bình thường thế nhỉ?
Là do những Hỗn độn linh căn kia đã giấu mất dị tượng chí bảo hay là còn nguyên nhân nào khác nữa, ông lão này đã biết rõ bàn tay vàng của ta rồi, liệu hắn có gây bất lợi gì cho ta không?
Nếu hắn muốn bắt ta mang đi giải phẫu thì phải làm sao bây giờ?
Haizz, sao ta lại xui xẻo như vậy chứ?
Thế mà lại gặp được một vị Thánh Nhân!
Trong lòng Lâm Mặc đang vô cùng thấp thỏm bất an.
Lão Tử thu hồi Thái Cực Đồ, hắn chuyển mắt một vòng, đột nhiên hỏi Lâm Mặc: “Ngươi có nguyện ý bái ta làm sư phụ không?”
Vẻ mặt Lâm Mặc dại ra mất một lúc, sau đó mừng rỡ như điên, hắn không chút do dự quỳ xuống trước mặt Lão Tử, dập đầu nói: “Đồ nhi Lâm Mặc bái kiến sư phụ.”
Có thể bái Thánh Nhân làm sư phụ, ngu mới không bái.
Hơn nữa sau khi bái sư, hắn sẽ khó mà cướp mất bàn tay vàng của ta đúng không?
Từ ‘đúng không’ kia thể hiện rằng Lâm Mặc thấy không được tự tin cho lắm.
Hắn cũng không biết thánh nhanh có thể vượt qua được sự mê hoặc của bàn tay vàng không?
Lão Tử thấy Lâm Mặc đồng ý sảng khoái như vậy, khóe miệng không khỏi giật giật một cái.
Có phải là hắn đồng ý dễ dàng quá rồi không?
Lão Tử nhịn không được châm chọc vài câu, hài lòng gật đầu với Lâm Mặc: “Sau này ngươi chính là đệ tử Nhân giáo, người cần phải biết rằng một khi đã vào Nhân giáo ta rồi thì tuyệt đối không được khi sư diệt tổ, không được làm trái mệnh lệnh của sự phụ, phải nhớ rõ quy môn, tôn sự trọng đạo. Nếu không, nhẹ thì đánh vào luân hồi, suốt đời thể siêu sinh, nặng thì sẽ làm người muốn sống không được, muốn chết cũng không xong, vĩnh viễn bị liệt hỏa thiêu đốt nguyên thần.”
“Đây là xã hội đen hay môn phái tu tiên không biết?”
Lâm Mặc châm chọc.
“Hửm?”
Lão Tử mặt không đổi sắc nhìn Lâm Mặc.
Vẻ mặt Lâm Mặc nghiêm túc, cung kính nói: “Đệ tử đã nhớ rõ môn quy.”
Lúc này Lão Tử mới thỏa mãn gật đầu.
Ngân cước của ngươi quá kém, vi sư dẫn ngươi đến Đại La Thiên đánh bóng nền tảng, cải thiện ngân cước cho ngươi.”
Lân Mặc bất giác đi theo Lão Tử, bay lên trời/
Lâm Mặc nhìn cảnh sắc xung quanh không ngừng thay đổi, vô cùng hưng phấn.
Tốc độ này đỉnh thật sự!
“Đúng rồi.”
Lâm Mặc đột nhiên nhớ tới một chuyện quan trọng, hắn nói với sư phụ: “Sư phụ chờ đã, trước đó ta nhìn thấy có hai trang viên biểu hiện rằng có rất nhiều Hỗn độn linh căn, Hỗn độn chí bảo, ta muốn mời sư phụ xác nhận giúp ta một chút là do ta nhìn nhầm hay có nguyên nhân nào đó.”
Trong lòng Lão Tử khẽ động, hắn hỏi Lâm Mặc: “Ngươi gặp được Lý tiền bối?”
“Lý tiền bối, ngươi nói Lý Nguyên sao?”
Lâm Mặc kinh ngạc hỏi ngược lại.
Da mặt Lão Tử run run, hắn không ngờ Lâm Mặc lại gọi thẳng lên của Lý tiền bối ra như vậy.
Thật sự quá là…to gan.
“Nhớ kỹ, sau này nhìn thấy Lý tiền bối thì phải cung kính, không được lỗ mãng. Gặp được con gái của Lý tiền bối, cũng chính là Nữ hoàng Tiên Đường với muội muội nàng cũng không được nói bậy, nếu không vi sư cũng không thể cứu nổi ngươi đâu.”
Lâm Mặc mở to hai mắt: “Cái gì, con gái của Lý huynh chính là Nữ hoàng Đại Đường Lý Minh Đạt? Nữ nhi của hắn không phải tiểu cô nương sao? Sao lại là hoàng đế rồi?”
Lão Tử bất mãn nhìn đệ tử mình mới thu, nói: “Sao ngươi còn gọi Lý huynh? Lý huynh là để ngươi gọi hả? Còn nữa, ngươi cũng không được hỏi thẳng tên húy của Nữ hoàng Tiên Đường, tuy nhìn nàng trong có vẻ không lớn tuổi nhưng bất luận là bối phận hay tuổi tác thì người ta cũng dư sức làm tổ tông của ngươi rồi!”
Lâm Mặc: “…”
Hắn cảm thấy Lão Tử đang mắng hắn nhưng lại không có chứng cứ!
“Lý huynh trâu thật đó…con gái thế mà lại là hoàng đế.”
Lâm Mặc cảm thán.
Lão Tử bất đắc dĩ nói: “Sao ngươi vẫn gọi là Lý huynh? Không phải đã bảo ngươi gọi là Lý tiền bối rồi sao?”
Lâm Mặc xem thường nói: “Trước đó ta luôn gọi là Lý huynh, hắn cũng đâu có không vui gì đâu?”
Lão Tử khó chịu: “Ngươi gọi công tử Lý huynh thì ta gọi là gì? Bối phận loạn hết rồi!”
Lâm Mặc nhìn Lão Tử với ánh mắt kì lạ, nói: “Tại sao ta cảm giác sư phụ rất sợ Lý huynh?”
Lão Tử: “Ngươi có thể bỏ từ ‘cảm giác’ đi.”
Lâm Mặc: “...”
Hắn hoàn toàn không ngờ sư phụ thế mà lại không buồn che giấu nỗi run sợ của mình như vậy.
Ngươi có thể có chút sự kiêu ngạo của Thánh Nhân được không?
“Không phải sư phụ là Thánh Nhân ư? Sao lại sợ Lý huynh? Chẳng lẽ Lý tiền bối lợi hại hơn cả sư phụ?” Lâm Mặc nén cảm giác phỉ nhổ, lại hỏi.
Lão Tử: “Ngươi có thể bỏ từ ‘chẳng lẽ’ đi.”
Thấy sư phụ thừa nhận một cách sảng khoái như vậy, khóe miệng Lâm Mặc co giật, vẻ mặt cạn lời.
Hắn là thực sự bị sốc.
Ai ngờ Lý huynh còn lợi hại hơn cả Lão Tử.
Chẳng lẽ, Lý huynh cũng là Thánh Nhân?
Nhưng sao cho tới bây giờ không nghe mọi người nói có một Thánh Nhân như vậy?
Hắn kinh ngạc, hỏi sư phụ: “Không phải ngươi được tôn là đứng đầu Thánh Nhân sao? Sao còn có người lợi hại hơn cả ngươi?”
Lão Tử thản nhiên nói: “Tuy ta là đứng đầu Thánh Nhân...”
Nguyên Thủy, Thông Thiên, Tây Phương Nhị Thánh, Nữ Oa, Hậu Thổ cùng giơ ngón giữa!
Trên mặt tràn đầy sự khinh bỉ.
Không biết xấu hổ!
Lão Tử: “Cơ mà Lý tiền bối cũng không phải là Thánh Nhân!”
Mắt Lâm Mặc trợn to: “Không phải Thánh Nhân? Hắn là thấp hơn Thánh Nhân hay là cao hơn Thánh Nhân?”
Lão Tử liếc hắn một cái, hơi nghi ngờ về chỉ số thông minh của đồ đệ: “Ngươi bị ngốc à, đương nhiên là công tử cao hơn Thánh Nhân.”
Lâm Mặc kinh ngạc: “Không phải mọi người nói Thánh Nhân chính là sự tồn tại chí cao vô thượng trên thế giới hồng hoang này ư? Sao còn có người tu vi cao hơn Thánh Nhân?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận