Ta Thân Phận Đại Đạo Bị Muội Muội Đắc Kỉ Công Khai

Chương 1932 - Hắn chuẩn bị khiến ta cười chết à?

Nàng thật sự bị Lý Nguyên làm cho tức cười.
Đều đã quên nàng nên tức giận.
“Muốn tháo cánh tay của ta, được, vậy xem ngươi có bản lĩnh này hay không!”
Yêu Nguyệt cười nói với Lý Nguyên.
Giọng điệu có vẻ rất không cho là đúng.
Lý Nguyên nhìn Yêu Nguyệt một cái, thản nhiên nói: “Ngươi đã không muốn tự mình ra tay, vậy ta giúp ngươi nhé.”
“Vậy ta cám ơn ngươi.”
Yêu Nguyệt không thèm để ý nói.
Lý Nguyên không nói thêm gì, chỉ thấy hắn búng tay một cái.
“Tách.”
Lại búng tay?
Mọi người trong khách điếm nhất thời mở to hai mắt nhìn.
Không biết, búng tay của Lý Nguyên, lúc này đây có thể sáng tạo kỳ tích hay không?
Búng tay chấm dứt, Yêu Nguyệt nghi hoặc trừng mắt nhìn: “Ngươi búng tay làm gì? Sao còn chưa ra tay? Cũng đừng khiến ta chờ sốt ruột!”
Đột nhiên, Yêu Nguyệt cảm thấy có chút không thích hợp.
Nàng phát hiện tất cả người chung quanh đều vẻ mặt hoảng sợ nhìn chằm chằm nàng.
Những người này làm sao vậy?
Tại sao phải dùng loại ánh mắt này nhìn ta?
Biểu cảm giờ phút này của đám người Di Hoa cung Liên Tinh, Giang Phong, Hoa Nguyệt Nô, Hà Lộ giống như thấy quỷ, vô cùng dại ra.
Làm sao các nàng cũng không ngờ, sau khi Lý Nguyên búng tay, có một chân của đại cung chủ vậy mà thật sự rơi trên mặt đất!
Điều, điều này sao có thể?
Sao đại cung chủ có thể thật sự bị tháo đi một chân?
Mấu chốt là, xem biểu cảm của đại cung chủ, nàng vậy mà không hề có cảm giác đối với cái này!
Cái, cái này con mẹ nó vô lý quá đi?
Đây là thủ đoạn biến hoá kỳ lạ gì?
Làm sao một Địa Tiên kỳ có thể có thực lực này?
Đây không phải là đang nằm mơ chứ?
Nếu không phải đang nằm mơ, làm sao trên đời này sẽ có chuyện ly kỳ như vậy xảy ra?
Yêu Nguyệt chú ý tới biểu cảm của mọi người, theo bản năng nhìn thoáng qua trên mặt đất.
Lúc này nàng kinh ngạc lông tơ đều dựng đứng lên.
Trên mặt đất, vậy mà có một cái chân gãy!
Một cái chân gãy thon dài thẳng tắp, yếu ớt không có xương, bóng loáng như ngọc.
Chỉ riêng là một phần chi cụt, nó đã có thể trở thành một tác phẩm nghệ thuật!
Chân gãy tuyệt mỹ này từ đâu ra?
Vì sao chiếc giày nhìn quen mắt như vậy?
Yêu Nguyệt theo bản năng muốn lui về phía sau một bước.
Đột nhiên, nàng chỉ cảm thấy lảo đảo một cái, bản thân vậy mà không đứng vững, trực tiếp ngã trên mặt đất.
Hai tay Yêu Nguyệt chống trên mặt đất, thẳng đến lúc này, nàng mới phát hiện, bản thân vậy mà chỉ có một chân.
Đùi phải của mình, tận gốc không thấy bóng dáng.
Thì ra, chân gãy trên mặt đất kia lại là của bản thân nàng.
“Tại sao có thể như vậy? Sao chân của ta bị đứt?”
Yêu Nguyệt sắp điên rồi.
Nàng cầm ống quần phải trống không của mình, căn bản không thể chấp nhận sự thật điên cuồng này.
Nàng không rõ, đang tốt lành, sao đùi phải của mình đột nhiên mất rồi?
Không cảm nhận được một chút đâu khổ, không rơi một giọt máu.
Thậm chí nếu không phải nàng tận mắt nhìn thấy, nàng cũng không cảm giác được bản thân thiếu một chân giống như là nàng trời sinh đã không có cái chân này.
Tại sao có thể như vậy?
Vừa rồi rốt cuộc đã xảy ra cái gì?
Chẳng lẽ, bởi vì Lý Nguyên búng tay sao?
Một Địa Tiên kỳ như hắn, làm sao có thể có năng lực này?
“Búng tay của Lý Nguyên, vẫn bất khả tư nghị như vậy!”
Quách Phù Dung nhìn dáng vẻ điên cuồng của Yêu Nguyệt, rung đùi đắc ý cảm khái nói.
“Hắn vậy mà thật sự tháo mất một chân của Yêu Nguyệt, hoàn toàn không biết thương hương tiếc ngọc!”
Lữ Tú Tài nhìn chằm chằm chân gãy trên mặt đất, giọng điệu tựa hồ có chút tiếc nuối?
“Xem ra, mỹ nhân kế vĩnh viễn không có hiệu quả với Lý Nguyên!”
Lão Bạch nói.
Liên Tinh rốt cục từ trong rung động khôi phục tinh thần lại, nàng vội vàng đi đến bên cạnh tỷ tỷ, đỡ tỷ tỷ đứng lên.
Nhưng mà, Yêu Nguyệt lại đẩy Liên Tinh ra.
“Ta không cần ngươi đỡ!”
Yêu Nguyệt vội vàng vận chuyển ‘Di Hoa Tiếp Ngọc công’, muốn khiến đùi phải của mình mọc ra lại.
Di Hoa Tiếp Ngọc chính là tuyệt học chữa thương cao cấp nhất, có thể sinh cơ hoạt cốt, đoạn chi trọng sinh.
Đừng nói một chân, cho dù là chỉ còn lại có một cái đầu, Yêu Nguyệt cũng có thể lập tức sống lại.
Nhưng mà, làm cho Yêu Nguyệt sụp đổ chính là.
Cho dù nàng vận chuyển thần công gì, nhưng chân gãy của nàng thủy chung không thể mọc lại.
Nàng cảm nhận được vị trí miệng vết thương của mình có một luồng thần văn kỳ lạ ngăn cản nàng đoạn chi trọng sinh.
Sau vài lần cố gắng, Yêu Nguyệt không thể không tạm thời từ bỏ chữa thương.
Nàng gắt gao nhìn chằm chằm Lý Nguyên, biểu cảm tràn ngập oán độc, khiếp sợ còn có sợ hãi thật sâu.
Nàng vốn tưởng rằng, Lý Nguyên là người si đang nói mộng!
Làm sao nàng cũng không ngờ Lý Nguyên vậy mà nghiêm túc.
Hắn nói phải tháo rời một chân của mình, bản thân thật sự gãy một chân, hơn nữa, quá trình của nó nhẹ nhàng bâng quơ như vậy, không tốn chút sức lực.
Người này cũng quá khủng bố đi?
Hắn thật sự là Địa Tiên kì sao?
Chẳng lẽ, thật ra hắn che giấu thực lực?
Chẳng lẽ, vừa rồi hai pháp bảo của ta thật sự là bị hắn phá hủy?
“Ngươi rốt cuộc là ai?”
Yêu Nguyệt gắt gao cắn răng hỏi Lý Nguyên.
Nàng rốt cục không khinh thường Lý Nguyên nữa.
Lý Nguyên thản nhiên nói: “Ta là ai, cũng không quan trọng. Ngươi chỉ cần nhớ kỹ bài học hôm nay là được! Hồng hoang này rất lớn, cũng không phải ngươi có thể theo ý muốn của mình.”
Nghe Lý Nguyên cảnh cáo, sắc mặt Yêu Nguyệt một trận biến ảo không chừng, có vẻ rất khó coi.
Lớn như vậy, cho tới bây giờ nàng chưa bao giờ chịu thiệt thòi lớn như vậy.
Nàng rất không cam lòng.
Nàng muốn báo thù rửa hận!
Nàng muốn hung hăng chà đạp Lý Nguyên dưới chân, làm cho Lý Nguyên kêu nữ vương đại nhân!
Nhưng mà, lý trí còn sót lại, lại làm cho nàng không dám hành động thiếu suy nghĩ với Lý Nguyên.
Dù sao, Lý Nguyên có thể vô thanh vô tức tháo rời một chân của nàng, muốn lấy mạng của nàng, sẽ không khó khăn hơn bao nhiêu.
Bạn cần đăng nhập để bình luận