Ta Thân Phận Đại Đạo Bị Muội Muội Đắc Kỉ Công Khai

Chương 1400 - Một mai thành danh thiên hạ biết

Hắn vạn vạn không nghĩ tới, người hai lần đẩy lùi thiên binh thiên tướng vậy mà không phải Phật Tổ, mà lại là một vị lão tăng quét rác trong chùa.
Điều này cũng tương phản quá lớn rồi.
Khiến người ta trong lúc nhất thời có hơi khó chấp nhận được.
Hắn suy tư một phen ở trong lòng thông tin về lão tăng quét rác này.
Diệu Giác kinh ngạc phát hiện, lão tăng quét rác tên Liễu Phàm này, thế mà từ thời điểm hắn quy y vào Minh Sơn tự đã ở đây rồi.
Hơn nữa, lúc đó Liễu Phàm cũng là dáng vẻ như này.
Cả ngày cầm một cái chổi, yên lặng quét dọn các ngóc ngách trong chùa.
Phải biết rằng, từ khi Diệu Giác bái nhập Minh Sơn tự đến bây giờ đã qua 500 năm.
Chỉ là, cái này lão tăng Liễu Phàm bình thường vẫn luôn yên lặng quét rác, cũng không tham dự các công việc khác trong chùa, vì vậy không hề có chút cảm giác tồn tại nào.
Thế cho nên, Diệu Giác rất nhanh đã quên vị hòa thượng này có tồn tại.
Càng không nghĩ tới, lão tăng Liễu Phàm nhìn qua không hề thu hút, thật không ngờ thực sự bất phàm.
Dễ như trở bàn tay liền có thể dọa lui rất nhiều thần tướng của Thiên Đình.
Diệu Giác lại suy nghĩ về kinh lịch của lão tăng Liễu Phàm, kết quả hắn phát hiện, vậy mà chính hắn căn bản cũng không biết lão tăng Liễu Phàm đến cùng là đã gia nhập Minh Sơn tự từ lúc nào.
Không biết đối phương đã ở Minh Sơn tự được bao lâu.
Phải biết rằng, Diệu Giác thân là chủ trì, hắn nhớ rõ ràng thời gian từng hòa thượng gia nhập Minh Sơn tự.
Nhưng vì sao ta lại không nhớ rõ thời gian Liễu Phàm trưởng lão nhập môn?
Diệu Giác không nhịn xuống được sự nghi hoặc, tò mò hỏi Liễu Phàm: "Liễu Phàm trưởng lão, không biết ngài bái nhập Minh Sơn tự vào thời gian nào?"
Liễu Phàm nhìn lên bầu trời, tựa hồ như đang hồi tưởng lại cái gì.
Hắn cảm thán nói: "Thời điểm Minh Sơn tự thành lập, ta đã ở chỗ này quét sân."
Diệu Giác nghe vậy, nhất thời kinh ngạc đến há to miệng.
Căn cứ theo điển tịch trong môn ghi chép, Minh Sơn tự đã thành lập gần mười vạn năm. Nói như vậy, Liễu Phàm trưởng lão ít nhất đã sống được mười vạn năm rồi hả?
Cái này, cái này hoàn toàn được coi là Minh Sơn tự lão tổ nữa là!
Nghĩ tới đây, Diệu Giác lập tức kinh sợ nói: "Thì ra là Liễu Phàm lão tổ, đệ tử không biết thân phận của lão tổ, có chỗ thất lễ, xin lão tổ rộng lượng tha thứ."
Nói xong, hắn muốn quỳ xuống hành lễ với Liễu Phàm.
Liễu Phàm thấy thế, đưa tay đỡ, ngăn cản Diệu Giác quỳ lạy.
"Ta không thích khiến cho người khác chú ý quá, thế nên lúc này mới cố ý giấu diếm thân phận của mình. Ngươi cũng không cần hành đại lễ với ta, càng không cần nói cho người khác thân phận của ta, tránh cho quấy rầy ta thanh tu."
Diệu Giác thấy không quỳ xuống được, chỉ đành thôi.
Hắn mặt lộ vẻ mặt lo lắng nói với Liễu Phàm lão tổ:
"Lão tổ, hai lần thiên binh đến đây đều không chiếm được tốt, chỉ sợ bọn họ sẽ không từ bỏ ý đồ. Đệ tử tu vi thấp, năng lực hữu hạn, càng nghĩ càng không biết nên đối phó ra sao với nguy cơ trước mắt. Không biết lão tổ có phương pháp nào có thể đối phó? Có thể bảo vệ được Minh Sơn tự không bị Thiên Đình phá hủy? Hy vọng lão tổ có thể chỉ ra sai lầm!"
Liễu Phàm vừa quét bụi, vừa thản nhiên nói:
"Không cần lo lắng, cùng lắm là binh đến tướng đỡ, nước đến đất ngăn mà thôi."
Diệu Giác chần chờ nói: "Chỉ sợ người Thiên Đình phái tới thực lực càng ngày càng mạnh mẽ. Ngăn cản không được, cũng giấu không được!"
Liễu Phàm cười cười, biểu tình thể hiện ra rất là ung dung bình tĩnh: "Có là toàn bộ thần tiên của Thiên Đình tới đây cũng không có vấn đề gì, ta tự có phương pháp đối phó."
Nghe thấy được giọng điệu tự tin của Liễu Phàm, trong lòng Diệu Giác không khỏi âm thầm khiếp sợ.
Vị lão tổ này, đến cùng thì thực lực mạnh đến mức nào thì mới có thể nói ra lời hùng hồn như vậy.
Dù sao, Hạo Thiên, Dao Trì của Thiên Đình cũng đều là những đại năng chỉ cần nửa bước nữa là có thể chứng đạo thành Thánh.
Vậy mà Liễu Phàm lão tổ lại không để họ ở trong lòng.
Hắn thực sự tự tin, hay là tự đại?
Diệu Giác có chút phỏng đoán không chắc chắn.
Dù sao, nếu như Liễu Phàm lão tổ không khoác lác, đây chẳng phải là nói, tu vi của hắn chí ít cũng là Chuẩn Thánh đại viên mãn ?
Cái này, cái này cũng thật khó có thể tin được.
Dù sao, Phật Tổ Như Lai, cũng mới là Chuẩn Thánh đại viên mãn mà thôi.
Ba vị Bồ Tát Quan âm, Phổ Hiền, Văn Thù danh chấn Hồng Hoang cũng mới làĐại La Kim Tiên.
Minh Sơn tự có một vị Phật Đà Chuẩn Thánh, quả thực không thể tưởng tượng, không thể đo lường được, Diệu Giác cũng không tiếp thụ được.
Nhưng mà chuyện xảy ra trong mấy ngày tiếp theo làm cho Diệu Giác hiểu được, vị Liễu Phàm lão tổ này không hề tự đại.
Những lời này thế mà hoàn toàn là những lời nói thật.
Sau khi Trương Ngọc Cầm trở về, gọi sáu vị tỷ muội khác tới, cùng nhau tấn công Minh Sơn tự, nỗ lực công phá lồng phòng ngự kim quang bao phủ Minh Sơn tự kia.
Nhưng mà, Thất Tiên Nữ xuất ra bản lĩnh xuất chúng của mình, toàn lực công kích.
Tuy là đánh đến chấn động Càn Khôn, nghiền nát hư không, thời gian rạn nứt, lại vẫn không thể phá vỡ lồng phòng ngự kim quang như cũ.
Thất Tiên Nữ chưa từ bỏ ý định, lại lần lượt mời các đại năng của Thiên Đình Dương Tiễn, Nhị Lang Thần, Na Tra, Vương Linh Quan tới, muốn đánh vỡ mai rùa của Minh Sơn tự.
Nhưng mà, bất kể là Nhị Lang Thần trí dũng song toàn hay là Na Tra thần uy cái thế, hoặc là Tam Thánh Mẫu gần đây danh tiếng vô lượng, đối mặt với lồng phòng ngự kim quang trên bầu trời Minh Sơn tự, tất cả đều bất lực.
Coi như bọn họ sử dựng tất cả vốn liếng, lồng phòng ngự kim quang vẫn kiên cố như lúc ban đầu, không có chút dấu hiệu bị phá vỡ nào.
Ngược lại, Thiên Đình liên tục công kích, lại chọc giận lão tăng quét rác Liễu Phàm.
Lão tăng quét rác chỉ dùng cây chổi trong tay, nhẹ nhàng vung một cái.
Bạn cần đăng nhập để bình luận