Ta Thân Phận Đại Đạo Bị Muội Muội Đắc Kỉ Công Khai

Chương 604 - Lý Tú Ninh lần đầu ăn mì ăn liền

“Ta muốn đi tắm, ngươi sai người đi nấu nước cho ta.”
Lý Nguyên thản nhiên nói: “Trong khách điếm này chỉ có một mình ta, không giúp được đâu, cho nên tất cả mọi chuyện khách nhân tự làm thôi.”
Lý Tú Ninh tức đến mức sắp nhồi máu cơ tim rồi.
khách điếm mà đến cả việc đun nước cũng bắt khách tự mình làm, nàng vẫn là lần đầu tiên thấy.
Chảnh, quá là chảnh!
khách điếm chảnh chọe như thế này, lại có thể mở ra được, cũng là kì tích!
“Tùng tùng tùng!”
Lý Tú Ninh tức giận đùng đùng đi lên lầu, cố ý đạp cho cầu thang rất vang.
Đến phòng của mình, nàng quan sát một chút tình hình bên trong căn phòng.
Vẫn không dính một hạt bụi như trước, bố trí bên trong rất đơn giản, nhưng lại vô cùng ấm áp và độc đáo.
Chính giữa căn phòng, đặt một chiếc bàn tròn bằng gỗ tự nhiên.
Trên bàn tròn có đặt một bộ dụng cụ dùng trà.
Dáng vẻ của đồ dùng trà, vô cùng tinh tế, không những tinh tế gấp trăm lần bộ đồ dùng trà mà phủ công chúa của Lý Tú Ninh dùng, đến ngay cả đồ trong hoàng cung dùng, cũng không thể sánh bằng.
Tuy rằng, Lý Tú Ninh không biết giá cả của những đồ dùng trà này, nhưng nàng cảm thấy, chỉ cần trộm một ly trà, tiền phòng của mình đã có thể kiếm về rồi.
Ở bên trong là phòng ngủ.
Màn và chăn đệm bên trong phòng ngủ nhìn trắng sạch tinh tươm.
Lý Tú Ninh không ngờ rằng, trên thế giới này lại có chất liệu trắng tinh đến như thế này.
Giống như là tuyết vậy.
Nàng không nhịn được mà muốn nhào lên lăn lộn. Ở bên cạnh giường gỗ, còn có một bàn trang điểm.
Lý Tú Ninh đột nhiên kinh ngạc đến há to miệng.
Chỉ thấy trên bàn trang điểm, có đặt một chiếc gương lưu ly cao nửa thước.
Sự vật mà gương lưu ly soi ra, lại vô cùng rõ nét, không có một chút mơ hồ nào.
So với gương đồng mà trước đó Lý Tú Ninh dùng, không biết rõ nét đến nhường nào.
“Trời ạ, sao mà trên đời này lại có một chiếc gương rõ nét đến thế này? Một mặt gương như thế này, chắc chắn giá trị đến vạn kim nhỉ?”
Lý Tú Ninh kích động đến trước bàn trang điểm, không ngừng quan sát chiếc gương một cách hưng phấn.
Nàng vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy bản thân mình một cách rõ nét đến như vậy.
Sau khi kích động trong lòng nàng không khỏi sinh ra vô số nghi hoặc.
Không nói bọ dùng trà tinh xảo, chăn màn ga giường trắng như tuyết, chỉ mặt gương lưu ly này, đến cả trong hoàng cung cũng không có đồ nào giá trị như vậy.
Một khách điếm nhỏ bé, sao lại có chứ?
Hơn nữa còn lấy ra cho khách sử dụng, cũng quá là hào phóng rồi! Cũng không sợ bị khách làm hỏng.
Nàng bây giờ cuối cùng cũng hiểu, tại sao Lý Nguyên lại thu mười lượng bạc một ngày rồi.
Quả thực giá trị.
Có điều, Lão bản này, rốt cuộc có lai lịch thế nào?
Cho dù là những môn phiệt vọng tộc kia, cũng không giàu có như thế này!
Trong đầu Lý Tú Ninh nghĩ ngợi lung tung một lát, suy đoán một lúc về lai lịch của Lý Nguyên, ngẫm nghĩ một lúc về mâu thuẫn của Lý Kiến Thành và Lý Thế Dân, bất tri bất giác, trời đã hơi tối rồi.
Nàng cũng cảm thấy hơi đói.
Lý Tú Ninh chợt đặt kiếm và tay nải lên trên bàn trang điểm, rồi đi xuống lầu.
Nàng phát hiện, Lý Nguyên lại vẫn ngồi ở sau quầy rượu đọc sách, đến cả tư thế cũng không hề thay đổi.
Không ngờ rằng còn là một tên mọt sách!
Nàng lẩm bẩm trong lòng một câu, chợt lớn tiếng hét lên với Lý Nguyên: “Lão bản, ta muốn ăn gì đó, ngươi biết làm cái gì?”
Khịt khịt!
Đột nhiên, Lý Tú Ninh ngửi được mùi hương đặc biệt gì đó.
Mùi hương này, khác biệt với mùi hương của tất cả đồ ăn mà trước đó nàng từng ngửi, vô cùng hấp dẫn người khác, nàng không khỏi liều mạng hít vài hơi.
“Đồ gì vậy, thơm thế?”
Nàng vừa hít, vừa tò mò hỏi.
Rất nhanh nàng đã hỏi được nguồn gốc của mùi hương.
Chỉ thấy trên quầy rượu trước mặt Lý Nguyên, có một chiếc bát sứ Thanh Hoa lớn dùng một chiếc đĩa sứ Thanh Hoa để đậy, mùi hương chính là tỏa ra từ trong chiếc bát lớn.
Lý Tú Ninh còn có thể nhìn thấy từng tia hơi nóng bay ra từ trong bát lớn.
“Bên trong này là cái gì? Ta cũng muốn ăn.”
Lý Tú Ninh hỏi Lý Nguyên.
Lý Nguyên chỉ tay vào bảng giá.
“Mười lượng một ngày, không bao gồm ba bữa.”
Lý Tú Ninh chép miệng, thật là keo kiệt bủn xỉn mà.
Nàng hào phóng nói: “Yên tâm, ta không thiếu tiền, ta không phải là mới đưa ngươi mười lượng hoàng kim rồi sao?”
Lý Nguyên: “Một bữa mười lượng bạc.”
Lý Tú Ninh nghe vậy, không khỏi hít một hơi thật sâu.
Lại là mười lượng bạc.
Tiền này cũng dễ kiếm thật đấy!
Nàng rất muốn chỉ trích Lý Nguyên lòng dạ đen tối, nhưng nàng đột nhiên nghĩ đến chiếc gương lưu ly trong căn phòng, lời đến cửa miệng lại không khỏi không nhịn lại.
Có thể thức ăn chủ quỹ làm ra, giống như là chiếc gương lưu ly vậy, vô cùng đáng giá thì sao?
Cho nên nàng nghiến răng gật đầu nói: “Mười lượng thì mười lượng. Làm cho ta.”
Lý Nguyên bê chiếc kệ từ say quầy rượu lên, lấy ra một túi giấy dầu đặt trên quầy rượu, nói: “Tự mình đến nhà bếp ở hậu viện lấy một cái bát, cùng đặt mì tôm và gia vị vào trong bát, rót nước sôi lên, rồi đậy nắp lại, đợi ba phút là có thể ăn được rồi. Nước sôi ở đây vừa hay có sẵn, không cần ngươi đun nữa.”
Lý Tú Ninh tức giận nói: “Lẽ nào ngươi không thể làm sẵn cho ta được sao? Tốt xấu gì thì ta cũng là khách có được không?”
Lý Nguyên dùng giọng điệu nghiêm nghị, nói: “Tiệm này chỉ có một mình ta, bận rộn rất nhiều việc, cho nên tất cả mọi việc cần khách hàng tự mình xử lý.”
Lý Tú Ninh chán nản nói: “Ngươi không phải vẫn luôn ở đây đọc sách sao, bận chỗ nào chứ?”
“Đọc sách cũng là việc mà.”
Lý Tú Ninh xem như là hoàn toàn bị chưởng quầy Phật hệ này đánh bại rồi.
Đi đến đại sảnh, nàng mở gói giấy dầu ra, phát hiện bên trong là một miếng mì tôm và ba gói giấy dầu nhỏ đựng gia vị.
Nhìn thế nào, Lý Tú Ninh cũng không cảm thấy, chút đồ này đáng giá mười lượng bạc.
“Chút đồ này mà ngươi muốn thu của ta mười lượng bạc? Cũng quá là lòng dạ đen tối rồi!”
Bạn cần đăng nhập để bình luận