Ta Thân Phận Đại Đạo Bị Muội Muội Đắc Kỉ Công Khai

Chương 178 - Giết được vạn người lập tức trở thành anh hùng

Thông Thiên giáo chủ thản nhiên nói: “Ta nghĩ để cho đám người các ngươi tự phát hiện ra, không ngờ cảnh giới của các ngươi vẫn còn kém một chút.”
Nói xong, hắn lập tức cầu nguyện trong lòng: Ngàn vạn lần lão sư đừng nói là ngươi nói cho ta biết, để cho ta làm màu một tí!
Hồng Quân cũng không đâm thủng lời nói khoác của Thông Thiên.
Ánh mắt Lão Tử nhìn Thông Thiên đã khác.
Lẽ nào thần thức của tam sư đệ đã vượt qua ta?
Trong lòng Lão Tử lập tức sinh ra cảm giác gấp gáp.
Xem ra sau khi trở về ta phải tu luyện nhiều hơn mới được.
Thông Thiên giáo chủ chú ý đến mọi người thấy nhìn mình với ánh mắt ngạc nhiên và nghi ngờ thì cũng đã hài lòng.
Từ nay về sau xin gọi ta là Thông, đỉnh vương, Thiên, giáo chủ!
Hậu Thổ khiếp sợ hỏi Lý Nguyên: “Làm sao ngươi lại có nhiều Hỗn Độn dị bảo như vậy?”
Lý Nguyên chỉ lên trời, nghi ngờ nói: “Không phải trong hỗn độn có rất nhiều sao? Đi lấy là được.”
Đi lấy trong hỗn độn.
Da mặt Hậu Thổ run lên.
Ngươi có thể nói nhẹ nhàng như vậy sao?
Đám người Lão Tử, Nữ Oa, Tiếp Dẫn nghe Lý Nguyên giải thích xong thì cũng im lặng không thốt nên lời.
Thánh Nhân đi vào hỗn độn, vài chục vạn năm cũng chưa chắc đã phát hiện được một món Hỗn Độn dị bảo, ngươi nói với ta có rất nhiều ư?
Có phải ngươi có hiểu lầm với chữ rất nhiêu không?
Thông Thiên giáo chủ rất nhanh đã khóc.
Hắn cảm thấy cái danh đỉnh vương này của mình không giữ được, hay là cho Lý Nguyên thôi. So sánh hắn với Lý Nguyên, hắn chỉ là một đệ đệ thôi!
Trong lúc nói chuyện, Lý Nguyên dẫn đám người đến đình nghỉ mát trong thạch lâm.
Sau khi mọi người ngồi xuống trò chuyện.
Nữ Oa đột nhiên nghĩ ra cái gì, tò mò hỏi Hồng Quân: “Đúng rồi, lão sư sao lại cùng trở về với Lý đạo hữu vậy?”
Hồng Quân nghe vậy thì không khỏi nhìn về phía Dương Hòe ở bên cạnh Lý Nguyên.
“Bần đạo đến đây thật ra có mấy vấn đề, muốn thỉnh giáo Dương đạo hữu.”
Trong lòng mấy Thánh Nhân hơi động, hóa ra Đạo tổ có cùng mục đích với bọn họ.
Trong lòng bọn họ cũng có rất nhiều vấn đề muốn tìm Dương Hòe để biết rõ.
Đám người không khỏi cùng nhìn về phía Dương Hòe.
Mà Dương Hòe vẫn khom người như cũ, vẻ mặt lạnh nhạt.
“Không biết đạo hữu đắc đạo khi nào?” Hồng Quân khách khí hỏi Dương Hòe.
Đầu tiên Dương Hòe nhìn Lý Nguyên.
Thấy Lý Nguyên gật đầu, lúc này hắn mới lên tiếng nói: “Ta không phải người ở nơi hỗn độn này, cho dù nói với các ngươi đã đắc đạo bao lâu thì cũng không có ý nghĩ gì.”
Không phải là sinh linh của thế giới này!
Mấy vị Thánh Nhân lập tức cảm thấy bất ngờ, lại cảm thấy cũng ở trong dự liệu.
Dù sao đại năng chí cao như vậy, nếu thật sự tu luyện ở trong hồng hoang thì không có khả năng không có chút động tĩnh nào.
Nhưng nếu như là sinh linh bên ngoài hồng hoang thì tất cả đều rõ ràng.
Mấy người Lão Tử, Thông Thiên thân là Thánh Nhân, tự nhiên biết ở trong Hồng Mông, ngoài hồng hoang ra còn có thế giới khác.
Chỉ là rất khó gặp được những thế giới này mà thôi.
Hơn nữa đa số đều không hoàn chỉnh như hồng hoang, vì vậy Thánh Nhân mặc dù có năng lực đi tìm thế giới khác nhưng hầu như bọn họ cũng không làm vậy.
Ánh mắt Hồng Quân xoay chuyển, lại nói: “Tu vi của Dương đạo hữu như vậy, vì sao lại làm người hầu cho Lý đạo hữu?”
“Ôi!”
Dương Hòe thở dài một tiếng, nói: “Trước đây sát khí quá nặng, được công tử cảm hóa, ở lại chỗ này tu tâm dưỡng tính, chuộc tội cho những sai lầm đã qua.”
Chuộc tội?
Đám người nghe nguyên nhân này thì suýt chút nữa cười sặc.
Nguyên này thật sự ngoài dự liệu.
Mặc dù bọn họ cũng đã sớm biết rõ sát khí vô thượng bên trong Dương Hòe, không biết lão đầu này trước đây đã tàn sát bao nhiêu sinh linh mới có thể từ giết chóc chứng đạo.
Nhưng cái gọi là giết một người là tội, giết vạn người là anh hùng, giết vạn người là anh hùng trong anh hùng.
Với tu vi như vậy của Dương Hòe, cho dù giết hết cả thế giới cũng không có ai dám nói hắn có tội.
Còn cần phải chuộc tội sao?
Được công tử cảm hóa!
Mọi người nhìn Lý Nguyên.
Bọn họ thực sự không thể tưởng tượng ra, phải có năng lực gì mới có thể cảm hóa một vị vương giả sát phạt chí cao từ bỏ giết chóc, tu tâm chuộc tội?
Đây đúng là quá trâu bò.
Trong lòng hai người Tiếp Dẫn và Chuẩn Đề càng kích động hơn.
Cảm hóa người khác, đây chẳng phải là nhân tài Tây Phương giáo chúng ta cần sao?
Nếu như Lý Nguyên là đệ tử Tây Phương giáo thì tốt biết bao!
Hai người âm thầm cảm khái không thôi.
“Một vấn đề cuối cùng.” Hồng Quân nhìn thẳng vào mắt Dương Hòe: “Không biết bần đạo có thể bàn luận một đạo pháp với Dương đạo hữu hay không?”
Hắn muốn biết rõ rằng, tu vi của Dương Hòe rốt cuộc cao đến đâu.
Nhưng Dương Hòe nhàn nhạt lắc đầu: “Ta không bao giờ bàn luận đạo pháp với người khác, động thủ chính là chết hoặc sống.”
Da mặt Thông Thiên giáo chủ run lên, nói lời này quá ngang ngược.
Hắn không khỏi sinh ra cảm giác bị mê hoặc.
Hồng Quân thì không còn gì để nói.
Hắn chỉ muốn thăm dò tu vi thực sự của Dương Hòe, cũng không muốn gây ra một trận chiến sinh tử kết cục không rõ với Dương Hòe.
Bỏ đi, sau này luôn có cơ hội biết rõ.
Nhớ đến chuyện này, hắn đột nhiên nói với Dương Hòe: “Cuộc chiến sinh tử thì thôi, hồng hoang không chịu nổi sự hành hạ của ta với ngươi.”
“Chúng ta cũng có thể đến Hỗn Độn giao thủ.” Lần đầu tiên Dương Hòe chủ động mở miệng nói chuyện.
Giọng nói có chút nóng lòng muốn thử.
Đã lâu lắm rồi hắn không đánh một trận toàn lực với người khác, khó khăn lắm mới gặp được đối thủ, hắn không muốn cứ bỏ qua như vậy.
Hồng Quân nghe vậy thì khóe không nhịn được co rút một cái.
Rốt cuộc hắn muốn chiến đấu đến mức nào?
Nghẹn đến điên rồi sao?
Có quỷ mới đánh trận sinh tử với ngươi.
Xem ra, người này còn chưa bỏ sát khí trong lòng, sau này, phải để Lý Nguyên tìm nhiều việc hơn cho hắn làm.
Hồng Quân vừa ở trong lòng điên cuồng nhổ nước bọt vừa miễn cưỡng nở nụ cười vui vẻ, dứt khoát từ chối Dương Hòe: “Không cần.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận