Ta Thân Phận Đại Đạo Bị Muội Muội Đắc Kỉ Công Khai

Chương 1124 - Pháp Hải muốn trở thành luân hồi giả

Mộc Thạch Nhân bình tĩnh nói: “Luân hồi giả vốn luôn sống một cuộc sống lưỡi đao dính máu, có thể chết bất cứ lúc nào, cũng không có gì đáng ngạc nhiên.”
Trong lúc mấy người nói chuyện không hề cố ý đè thấp giọng nói của mình, bọn họ biết không thể giấu được những người dưới lầu, do đó cũng không che giấu nữa.
Lư Khán Sơn hỏi hai người họ: “Sắp đến buổi trưa rồi, cùng đi ăn cơm trưa không?”
“Được đấy!” Mộc Thạch Nhân vội gật đầu.
Ba người đi xuống lầu chỉ thấy hai người Nữ hoàng Tiên Đường và Nữ Bạt, đám người Lý Nguyên và Thông Thiên thì ở nhà bếp nấu cơm.
Nhìn thấy Nữ hoàng Tiên Đường, trong lòng Mộc Thạch Nhân và Cung Vị Ương không khỏi tỏ ra ngưỡng mộ.
Trải qua khoảng thời gian sống chung này, bọn họ phát hiện Lý Nguyên thật sự quá cưng chiều nữ nhi này.
Mỗi này đều làm ra đủ loại mỹ thực và đồ ăn vặt cho Tiểu Tê Tử.
Nhìn thấy mà bọn họ cũng muốn có một người cha như vậy!
Sau khi cung kính hành lễ với Nữ hoàng Tiên Đường, ba người bèn rời khỏi khách điếm định tìm một tửu lầu ở gần đó ăn cơm.
Ba người đi trên con đường náo nhiệt một lúc bỗng nhìn thấy hai bóng dáng quen thuộc ở trước mặt.
Hai người này, một người ăn vận thư sinh, mặc y phục nho sinh, cầm một chiếc quạt giấy trong tay, lại trông phong lưu phóng khoáng.
Một người ăn mặc kiểu hiệp khách, sau lưng còn mang theo một thanh bảo kiếm, trông nổi bật bất phàm.
Chính là hai luân hồi giả.
Dương Kiếm Thư và Phương Thốn nhìn thấy ba người Mộc Thạch Nhân, nét mặt không khỏi tỏ ra bất ngờ.
“Sao các ngươi lại ở đây?” Dương Kiếm Thư ngạc nhiên hỏi.
Lư Khán Sơn đáp: “Khoảng thời gian này bọn ta luôn ở đây.”
Dương Kiếm Thư đảo mắt hỏi Lư Khán Sơn, Mộc Thạch Nhân và Cung Vị Ương: “Có muốn cùng đi ăn cơm hay không, thuận tiện trao đổi tình báo của mỗi người?”
Trong lòng Lư Khán Sơn khẽ động, hắn và Mộc Thạch Nhân, Cung Vị Ương nhìn nhau một cái, thấy Mộc Thạch Nhân và Cung Vị Ương đều tán thành, hắn đành phải gật đầu với Dương Kiếm Thư: “Được, nhưng mà đừng nên ở bên ngoài trao đổi tình báo, không an toàn, vẫn nên đến khách điếm mà bọn ta đang ở đi.”
Dương Kiếm Thư và Phương Thốn đều không phản đối lập tức đi theo Lư Khán Sơn quay về khách điếm.
Lúc quay về khách điếm thì bọn người Lý Nguyên đã bắt đầu ăn cơm.
Lư Khán Sơn nhìn thấy mọi người không dám chậm trễ, hắn cùng với Mộc Thạch Nhân và Cung Vị Ương cung kính hành lễ: “Tham kiến Lý trưởng quầy, các vị tiền bối.”
Lý Nguyên bình tĩnh gật đầu không nói gì.
Tiểu Tê Tử thì như cười như không nhìn Dương Kiếm Thư và Phương Thốn một cái rồi tiếp tục ăn cơm.
Còn Tam Thanh và Tây Phương Nhị Thánh căn bản không đáp lại lời chào hỏi của mấy người họ, bởi vì lúc này bọn họ đang ngấu nghiến thức ăn bộ dạng như quỷ chết đói đầu thai vậy.
Dương Kiếm Thư và Phương Thốn nhìn thấy ba người Lư Khán Sơn, Mộc Thạch Nhân, Cung Vị Ương lại tỏ ra cung kính với mấy tiểu nhị khách điếm như thế, nét mặt không khỏi tỏ ra ngạc nhiên.
Đầu óc của ba người này có vấn đề hả? Sao lại khách sáo với mấy người dân địa phương bình thường này như thế?
Quan trọng là thái độ của mấy tiểu nhị khách điếm này lãnh đạm thờ ơ nhưng mấy người Lư Khán Sơn lại không tức giận.
Dương Kiếm Sơn và Phương Thốn càng thêm khó hiểu.
Nhưng mà nữ tử lạnh lùng kia lại vô cùng xinh đẹp.
Dương Kiếm Thư và Phương Thốn dùng khóe mắt nhìn Nữ Bạt, trong đồng tử lóe lên một tia kinh ngạc.
Sau khi Lư Khán Sơn chào hỏi mấy người Lý Nguyên xong bèn dẫn theo Dương Kiếm Thư và Phương Thốn lên phòng trọ trên lầu hai.
Lên đến lầu hai Dương Kiếm Sơn tò mò hỏi Lư Khán Sơn, Cung Vị Ương và Mộc Thạch Nhân: “Sao các ngươi lại cung kính với mấy tiểu nhị khách điếm đó như thế?”
Lư Khán Sơn bình tĩnh đáp: “Cung kính với người khác không có bất lợi.”
Ba người không nói ra những tiểu nhị dưới lầu chính là Thánh Nhân hồng hoang, tiểu cô nương kia là Nữ hoàng Tiên Đường.
Những tin tức quan trọng này không nên nói với Dương Kiếm Thư và Phương Thốn thì tốt hơn.
Trừ phi bọn họ dùng tin tức có ích trao đổi mới được.
Nghe thấy đáp án của Lư Khán Sơn, Dương Kiếm Thư và Phương Thốn cũng không nghĩ nhiều, càng không ngờ đến những người dưới lầu chính là cờ thủ hồng hoang.
Rất nhanh mấy người họ đã đi vào phòng của Lư Khán Sơn.
Phương Thốn nhìn Lư Khán Sơn, Cung Vị Ương và Mộc Thạch Nhân nói: “Mấy ngày nay các người có thu hoạch được tin tức có ích về thế giới này hay không?”
Mộc Thạch Nhân mỉm cười nói: “Tin tức mà bọn ta thu hoạch được rất nhiều.”
Cung Vị Ương tiếp lời nói: “Gần như đã hiểu toàn bộ tình hình cơ bản của thế giới hồng hoang lúc này.”
“Lợi hại vậy sao?”
Dương Kiếm Thư và Phương Thốn không khỏi tỏ ra kinh ngạc.
Mấy hôm nay bọn họ vẫn luôn tìm hiểu thông tin về thế giới này, nhưng những thứ hiểu được lại có hạn.
Bọn họ không ngờ Mộc Thạch Nhân, Cung Vị Ương và Lư Khán Sơn lại hiểu rõ toàn bộ tình hình cơ bản của thế giới này.
Cũng không biết bọn họ thăm dò như thế nào?
Lần này đến trao đổi tin tức với bọn họ là đúng rồi.
Dương Kiếm Thư nén nổi kích động trong lòng, vội vàng hỏi Lư Khán Sơn: “Các ngươi có biết bây giờ hồng hoang đang ở thời kỳ nào không?”
Lư Khán Sơn ung dung nói: “Không dễ dàng gì bọn ta mới nghe ngóng được những tin tức này, nếu như các ngươi muốn biết thì dùng những tin tức mà bọn ta không biết để đổi lấy, hoặc đổi bằng Chủ Thần tệ mới được. Dù sao trên đời này không có bữa sáng, bữa trưa, bữa tối nào là miễn phí cả.”
Hai người Dương Kiếm Thư và Phương Thốn nghe thấy điều kiện của Lư Khán Sơn cũng không hề tức giận. Luân hồi giả kết giao bằng lợi ích, đây vốn là chuyện bình thường.
Phương Thốn hơi do dự nói: “Nhưng bọn ta không biết các ngươi không biết những tin nào, cái này phải trao đổi như thế nào?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận