Ta Thân Phận Đại Đạo Bị Muội Muội Đắc Kỉ Công Khai

Chương 1554 - Ta đáng yêu như thế, hắn lại đẹp trai như vậy

Suy cho cùng, ta đáng yêu như thế, hắn lại đẹp trai như vậy.
Đột nhiên, Giang Lan chú ý thấy ông chủ nhìn nàng, trên mặt lộ ra một nụ cười dịu dàng.
Hình như thế giới cũng sắp bị nụ cười của hắn hòa tan.
Mà Giang Lan đã bắt đầu hòa tan.
“Meo meo…”
Nàng không kìm lòng được nói một tiếng “meo meo” đối với ông chủ.
Lý Nguyên cười, lại đưa ánh mắt đặt ở trên quyển sách, không hề để ý tới Giang Lan nữa.
Qua một lúc lâu, Giang Lan mới phục hồi lại tinh thần, cầu khấn không thôi, đưa ánh mắt di chuyển khỏi trên người Lý Nguyên.
Nàng trở về sân sau, dễ dàng bò lên trên cây xoài.
Nàng đang chuẩn bị hái một quả xoài, ngay vào lúc này, đột nhiên nàng nhìn thấy một dải lụa bay đến trên cành trước người của nàng.
Sau đó xoè lông về phía nàng, còn nhếch miệng.
Một dáng vẻ không muốn để nàng hái xoài.
“Chi!”
Giang Lan lập tức nhe răng trợn mắt về phía chim thiên đường đuôi phướn , giơ móng vuốt của mình lên.
Muốn khiến chim thiên đường đuôi phướn né tránh.
Khanh khách!
Tuy nhiên chim thiên đường đuôi phướn lại phát ra tiếng cười khanh khách, hình như đang cười nhạo Giang Lan không tự lượng sức.
Điều này khiến Giang Lan vô cùng tức giận.
Một con chim nho nhỏ, lại dám thi thoảng cười nhạo, chẳng lẽ ngươi không biết, meo meo có thể bắt chim sao?
Xì xì!
Nàng vung móng vuốt lên, khoa tay múa chân về phía chim thiên đường đuôi phướn một chút.
Nhưng chim thiên đường đuôi phướn lại liếc mắt.
Giang Lan: “...”
Lại bị một con chim trợn trắng, quá không biết coi trọng mình.
Bá!
Giang Lan lắc mình một cái, bất thình lình nhào về phía chim thiên đường đuôi phướn, cố gắng đặt chim thiên đường đuôi phướn trong móng vuốt mèo, xem nó còn dám trợn mắt khinh thường hay không.
Tuy nhiên sau khi đợi Giang Lan bổ nhào qua, nàng mờ mịt phát hiện, lại không thấy con chim thiên đường đuôi phướn.
Nàng vội vàng tìm kiếm xung quanh, lập tức phát hiện chim thiên đường đuôi phướn lại đứng ở nhánh cây trên người nàng, lại dùng lông vũ đưa ngón giữa với nàng.
Không cần nói cũng biết là ý khinh miệt.
Phổi Giang Lan sắp tức điên, lại dám khinh bỉ ta, thỉnh thoảng bổ nhào, thỉnh thoảng bổ nhào, thỉnh thoảng bổ nhào, bổ nhào, bổ nhào!
Nàng lập tức không ngừng truy kích về phía chim thiên đường đuôi phướn, thề phải bắt được con chim thiên đường đuôi phướn.
Nhưng nàng mệt mỏi, hô hấp cũng thở không được, ngay cả lông con chim thiên đường đuôi phướn cũng không bắt được một cọng.
Tốc độ của con ruồi, uyển chuyển như quỷ mỵ, chân chính làm được vô ảnh, vô tung ngay cả ánh mắt Giang Lan cũng không bổ nhào bắt được.
Rốt cuộc con chim thiên đường đuôi phướn là chủng loại gì?
Tốc độ này quá biến thái đi?
Xèo xèo chi!
Thấy mèo trắng mệt mỏi le lưỡi, chim thiên đường đuôi phướn lập tức cười đến ngửa tới ngửa lui, có vẻ vui vẻ không thôi.
Hoặc là đang cười mèo trắng không tự lượng sức.
“Ting!”
Khi Giang Lan đang hít thở hồng hộc, đột nhiên, nàng nghe thấy hệ thống của mình vang lên tiếng nhắc nhở.
"Hành vi của kí chủ đã kích hoạt điều kiện nhận thưởng, thưởng cho kí chủ năng lực chuyển hóa lực phòng ngự thành tốc độ."
Giang Lan thấy hệ thống khen thưởng cho, không khỏi vô cùng vui mừng.
Vốn thân thể đang mệt mỏi, trong nháy mắt khôi phục năng lượng lại lần nữa. Trong lòng nàng nhanh chóng phân phó cho hệ thống: "Chuyển hóa phân nửa lực phòng ngự thành tốc độ."
Hệ thống: "Ting, đã chuyển hóa hoàn thành."
Giang Lan nghe vậy, thân hình lóe lên, nhào về phía một con chim thiên đường đuôi phướn…
Chim thiên đường đuôi phướn, cũng chính là Văn Đạo Nhân, lúc đầu cũng không có để Giang Lan trong lòng.
Vẫn luôn trong tâm thái đùa bỡn đối phương, trêu chọc một con mèo hoang không biết trời cao đất rộng. Dù sao, trong toàn bộ Hồng Hoang, tốc độ có thể vượt qua hắn, số lượng đếm trên một bàn tay.
Con mèo trắng này muốn bắt hắn lại, căn bản là mơ mộng hão huyền.
Hắn chọc con mèo này, chỉ là ôm tâm thái chơi đùa.
Đột nhiên Văn Đạo Nhân kinh ngạc phát hiện, tốc độ của mèo trắng này vậy mà thoáng cái đã tăng vọt hơn mấy tỉ lần.
Đối phương lắc mình một cái, vậy mà trực tiếp vượt qua thời gian, xuyên thủng hư không, dùng tốc độ khó mà tin nổi đánh về phía hắn.
Văn Đạo Nhân bởi vì quá mức khinh địch, vẫn không đặt mèo trắng trong lòng, kết quả một lần không chú ý, dưới sự khinh thường, hắn lại bị mèo trắng chạm được vào thân thể, đồng thời bị đánh ngã.
Tuy là hắn đã kịp thời trốn vào bên trong Thời Không Trường Hà, mèo trắng chung quy cũng không bắt được hắn, nhưng mà điều này đối với Văn Đạo Nhân mà nói đã là vô cùng nhục nhã.
Con mèo trắng này quá âm hiểm, vậy mà lại cố ý giả trang thành dáng vẻ tốc độ như rùa, để cho ta buông lỏng cảnh giác, sau đó nàng lúc này mới nhân lúc ta không đề phòng mà sử dụng toàn bộ tốc độ, hạ gục ta.
Nếu như không phải ta có thể tùy ý phá vỡ Thời Không Trường Hà, ta liền thực sự bị cái này con mèo trắng âm hiểm này bắt được.
Cả ngày đánh nhạn, không nghĩ tới lại bị nhạn mổ mù mắt!
Quá âm hiểm!
Trong lòng Văn Đạo Nhân tức giận không thôi, hắn quyết định phải hung hăng giáo huấn cho con mèo trắng âm hiểm xảo trá này một trận. Để cho nàng biết, Văn Đạo gia của ngươi cũng không phải người dễ trêu chọc!
Giang Lan thấy sắp bắt được Văn Đạo Nhân, trong lòng rất là vui mừng.
Kết quả, nàng còn chưa kịp vui vẻ đã phát hiện Văn Đạo Nhân trực tiếp biến mất không thấy hình bóng dưới vuốt mèo của nàng. Điều này làm cho nàng rất là kinh ngạc.
Dường như, cái con chim thiên đường đuôi phướn này còn có chỗ bất phàm!
Giang Lan đang thắc mắc chim thiên đường đuôi phướn đi đâu rồi, đột nhiên, nàng cảm thấy có người đang cắn lưng của mình.
Đương nhiên, bởi vì sức phòng ngự của nàng còn lại vài tỷ điểm, vậy nên nàng cũng không có cảm giác được chút đau đớn nào.
Nhưng mà việc này lại dọa cho Giang Lan nhảy dựng lên, nàng nhanh chóng đình chỉ chuyển hóa lực phòng ngự thành tốc độ rồi vận chuyển toàn bộ lực phòng ngự phòng hộ quanh thân, tránh cho bản thân bị thương.
Văn Đạo Nhân len lén dịch chuyển đến phía sau mèo trắng, sau đó dùng miệng chim thật dài của hắn hung hăng mổ vào sau lưng mèo trắng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận