Ta Thân Phận Đại Đạo Bị Muội Muội Đắc Kỉ Công Khai

Chương 312 - Bị Lý Nguyên lừa

Hậu Thổ mở miệng nói: “Chính là hắn phát minh đấy.”
Long Cát công chúa bất ngờ nhìn Lý Nguyên, không ngờ thần côn này còn rất tài hoa.
Thảo nào nhiều người như vậy đều bị hắn lừa.
Đáng tiếc, muốn lừa bản công chúa, ngươi thiếu chút đạo hạnh.
Trong lòng nàng vừa nghĩ đủ thủ vừa tán dương Lý Nguyên: “Ngươi rất có tài hoa đấy.”
Lý Nguyên: “Ngươi cũng rất có mắt nhìn.”
“Hahaha.” Long Cát công chúa nhất thời bật cười: “Ngươi cũng không khiêm tốn gì, thật thú vị.”
Lý Nguyên phát hiện, Long Cát công chúa này thật sự là một người rất vô tư, hoàn toàn không ngại người lạ.
“Cái kia…”
Long Cát công chúa hơi ngượng ngùng nói: “Ta nghe thất công chúa nói, chỗ này của ngươi có coca uống rất ngon, không biết…”
Ý tứ không cần nói cũng biết.
Lúc này Hậu Thổ đã vào thế yếu, lập tức sắp bị vây nhốt, lúc đầu nàng đang vắt hết óc nghĩ làm sao vãn hồi thế thua thì đột nhiên nghe thấy Coca, giống như một đánh thức, hai tay đảo qua bàn cờ. Lập tức khuấy loạn quân cờ, sau đó phụ họa nói theo Long Cát: “Không được, hay là chúng ta uống coca đi! Tốt nhất là uống với ăn lẩu, nếu không thì ăn nướng cũng được.”
Lý Nguyên nhìn bàn cờ tán loạn, im lặng nói với Hậu Thổ: “Sao ngươi xấu tính thế, ta sắp thắng rồi, có cần vậy không?”
Hậu Thổ cười khanh khách nói: “Thắng thua gì đó đều không quan trọng, chúng ta ăn lẩu, uống Coca đi!”
Lý Nguyên bất đắc dĩ nói: “Ta thấy ngươi tìm đến ta chơi cờ là giả, muốn ăn mới là thật.”
Hậu Thổ chột dạ che giấu nói: “Ta thật sự đến tìm ngươi chơi cờ, nếu Long Cát không nhắc đến Coca, ta cũng không nhớ đến cái này.”
“Haha.” Lý Nguyên nở nụ cười gằn.
Hậu Thổ đầu hàng nói: “Được rồi, được rồi, ta thừa nhận, ta tới ăn chùa.”
Nàng làm bộ đáng thương nói: “Vì không muốn ngươi cảm thấy ta phiền nên ta đã nhẫn nhịn một khoảng thời gian rất lâu không đến tìm ngươi, xem ta có lòng như vậy, nhẫn nhịn rất vất vả, ngươi làm một bàn mỹ thực đi, được không?”
Nói xong, nàng còn mở to đôi mắt sáng lấp lánh nhìn chằm chằm Lý Nguyên, chớp chớp.
Long Cát không ngờ nữ tử thoạt nhìn lạnh lùng này lại cũng có thể làm nũng.
Hơn nữa sau khi cười rộ lên, cũng không có vẻ xa cách khó gần như vậy.
Thấy nữ tử lạnh lùng nhớ mãi không quên với mxy thực của Lý Nguyên thì trong lòng Long Cát công chúa không khỏi càng tò mò hơn.
Lý Nguyên nấu ăn rốt cuộc ngon như thế nào mới có thể khiến thất công chúa và nữ tử lạnh lùng này đổ xô đến như vậy?
Ta cũng muốn nếm thử.
Lý Nguyên thấy Hậu Thổ làm ra vẻ đáng thương thì thầm thở dài, nói: “Bỏ đi, sợ ngươi rồi, ta làm cho ngươi mấy cái que cay.”
Hậu Thổ nghe vậy thì lập tức vui mừng nhảy dựng lên: “Haha, tốt quá đi.”
Mặc dù nàng không biết que cay là cái gì nhưng chỉ cần là đồ Lý Nguyên làm, nàng biết đều là mỹ thực tuyệt thế vô song thiên hạ.
Lý Nguyên lắc đầu, rời khỏi đình nghỉ mát.
Trong đình nghỉ, cũng chỉ còn lại Long Cát công chúa và Hậu Thổ.
Long Cát công chúa đột nhiên chắp tay hỏi Hậu Thổ: “Còn chưa thỉnh giáo danh xưng của đạo hữu.”
Hậu Thổ: “Có thể gọi ta là Hậu Thổ.”
“Khụ khụ…”
Nghe tên này, Long Cát công chúa không kịp thở, nhất thời ngạc nhiên liên tục ho khan.
Nàng vỗ ngực, qua một lúc sau mới ngừng ho khan lại.
Sau đó mặt nghẹn họng nhìn trân trối Hậu Thổ, sợ hãi hỏi: “Chẳng lẽ ngươi là Hậu Thổ nương nương của Địa phủ sao?”
Hậu Thổ nương nương lại đi làm nũng với người khác sao?
Hậu Thổ nương nương có thể là một kẻ tham ăn sao?
Hậu Thổ nương nương có thể nhõng nhẽo đòi hỏi một nam tử Địa Tiên kỳ sao?
Long Cát công chúa hoài nghi có phải mình xuất hiện ảo giác hay không?
Hậu Thổ gật đầu với Long Cát, nói: “Đúng vậy, cũng không có ai sẽ để tên này.”
Nghe câu trả lời khẳng định của Hậu Thổ, Long Cát công chúa trợn tròn mắt nhìn.
Nàng hoàn toàn không ngờ đến, nữ tử đánh cờ với Lý Nguyên lại là Hậu Thổ Thánh Nhân.
Thế mà Lý Nguyên lại quen biết Thánh Nhân?
Còn có quan hệ thân thiết như vậy?
Long Cát cảm thấy thế giới quan hoàn toàn bị lật đổ.
Còn nữa, lẽ nào Lý Nguyên cũng không phải thần côn mà thực sự thôi toán vô song, nếu không tại sao Hậu Thổ nương nương lại có thể nói giúp Lý Nguyên?
Lý Nguyên có thể lừa bịp nhưng cũng không thể lừa được Thánh Nhân chứ?
Trong lòng nhất thời tâm tình Long Cát công chúa trở nên phức tạp vô cùng.
Đột nhiên, Long Cát công chúa phản ứng lại, nàng cuống quýt đứng lên, vô cùng cung kính khom mình hành lễ với Hậu Thổ: “Long Cát bái kiến Hậu Thổ nương nương, trước đây không biết là nương nương, đã có chỗ thất lễ, mong nương nương không để bụng.”
Hậu Thổ không thèm để ý khoát tay nói: “Không sao, ngược lại ta cũng không thích những phép tắc này.”
Mặc dù Hậu Thổ nói không thích phép tắc nhưng Long Cát công chúa sao dám làm càn, lập tức trở nên câu nệ.
Dù sao đây cũng là Thánh Nhân đó.
Cho dù là phụ vương và mẫu hậu gặp cũng phải cẩn thận giao tiếp.
Nàng nghĩ đến mình lần này bị giáng chức hạ phàm cũng bởi vì một câu nói của Nguyên Thủy Thiên Tôn, bởi vậy có thể thấy được uy nghiêm của Thánh Nhân.
Nhưng nàng nghĩ nát óc cũng không nghĩ thông được, sao Hậu Thổ nương nương lại lấy lòng một tu sĩ Địa Tiên kỳ như Lý Nguyên?
Muốn ăn gì, chỉ cần nói một câu, lẽ nào Lý Nguyên còn dám không làm hay sao?
Suy nghĩ đến quan hệ của Hậu Thổ nương nương với Lý Nguyên, một hồi nàng lại nghĩ đến chuyện mình sẽ chết trong sát kiếp, chỉ cảm thấy đầu óc rối tung.
Ngồi một lúc, Hậu Thổ cảm thấy buồn chán, lập tức đứng lên nói: “Ta đi xem Lý Nguyên làm que cay như thế nào, thuận tiện giúp hắn một tay.”
Thấy bóng lưng kích động rời đi của Hậu Thổ, Long Cát cảm giác mình lập tức sắp hỏng mất.
Còn giúp một tay.
Đây là lời Thánh Nhân nói sao?
Nàng thật sự hoài nghi, mình đã nhìn thấy một Thánh Nhân giả.
Nhưng trong Hồng Hoang ái dám giả mạo Thánh Nhân chứ?
Có mấy cái mạng cũng không đủ sống!
Nhưng sau khi Hậu Thổ rời đi, trong nháy mắt Long Cát công chúa cảm thấy ung dung hơn nhiều, áp lực cũng không còn lớn như vậy nữa.
Bạn cần đăng nhập để bình luận