Ta Thân Phận Đại Đạo Bị Muội Muội Đắc Kỉ Công Khai

Chương 1587 - Người ru rú trong nhà có thể là tiền bối? (2)

“Lý tiền bối, ta có thể thỉnh giáo ngươi một vấn đề không?”
Nàng cẩn thận dè dặt hỏi Lý Nguyên.
“Nói.” Lý Nguyên vừa đi vừa nói, Võ Chiếu lập tức hỏi Lý Nguyên nghi hoặc trong lòng: “Lý tiền bối, ngươi có biết Bách Hiểu Sinh đó là ai không?”
“Xa tận chân trời, gần ngay trước mắt.”
Lý Nguyên trả lời.
Tuy Lý Nguyên và Võ Chiếu đã bước ra khỏi thư trai, nhưng Công Tôn
Tập Nhã vẫn nghe lén hai người họ nói chuyện.
Hắn nghe câu trả lời của Lý Nguyên, trái tim không khỏi đập loạn một nhịp.
Chẳng lẽ nào Lý tiền bối biết Bách Hiểu Sinh chính là ta?
Không phải chứ?
Việc ta là Bách Hiểu Sinh chẳng có ai biết mới đúng chứ?
Có phải là Lý Nguyên re vẻ hiểu biết là vì làm màu trước mặt mỹ nữ này? Hắn cố ý nói lung tung? Có phải để gây chú ý với Võ Mị Nương không?
Rất có khả năng là như vậy!
Nam nhân mà, trước mặt mỹ nữ, luôn cố giả vờ.
Công Tôn Tập Nhã tràn đầy nghi vấn, vô số ý nghĩ nhanh chóng lướt qua.
Võ Chiếu kinh ngạc nhìn Lý Nguyên, hỏi: "Chẳng lẽ Bách Hiểu Sinh thật sự là Lý tiền bối sao?"
Lý Nguyên lặng thinh nhìn Võ Chiếu một lúc: "Đương nhiên không phải ta."
Võ Chiếu hơi đỏ mặt, biết mình nghĩ sai rồi.
“Vậy đó là?”
Nàng khó hiểu hỏi.
Lý Nguyên nhắc nhở: "Đối phương ngay tại trong thư trai kia."
Công Tôn Tập Nhã nghe vậy, tim đập mạnh hơn.
Chẳng lẽ không phải là Lý Nguyên nói dối trước mặt mỹ nữ, mà là hắn biết ta thật sao?
Công Tôn Tập Nhã có loại cảm giác khó chịu khi bí mật bị lộ ra.
Việc này khiến hắn cảm thấy không an toàn, có chút sợ hãi.
Hắn không thích cảm giác này.
Biết được Bách Hiểu Sinh ở ngay trong thư trai, Võ Chiếu nhíu mày, suy nghĩ nói: "Chẳng lẽ là Công Tôn Ương?"
Lý Nguyên thấy Võ Chiếu vẫn đoán sai, dứt khoát nói rõ ràng : "Là con của hắn."
Sắc mặt Công Tôn Tập Nhã tái nhợt.
Hắn không nghĩ tới, Lý Nguyên thế mà không nói bừa, vậy mà thật sự có thể biết thân phận của hắn.
Người này, đến cùng là ai?
Đến cùng tu vi hắn cao bao nhiêu?
Hắn ngoại trừ biết việc ta là Bách Hiểu Sinh ra, còn biết những việc khác của ta nữa hay không?
Như việc ta là một kẻ xuyên không?
Hay là, ta có thứ gọi là hệ thống?
Tâm trí Công Tôn Tập Nhã không ngừng dao động, trên mặt cũng không giữ vững được vẻ bình tĩnh.
Hắn cố gắng hồi tưởng tất cả tiên hiệp tiểu thuyết đã từng nhìn thấy, muốn tìm ra hình tượng đại năng phù hợp với Lý Nguyên trong những quyển tiểu thuyết này.
Nhưng mà, hắn nhớ lại tất cả mọi thứ một lần, lại vẫn không tìm được hình tượng đại năng phù hợp với Lý Nguyên.
Hắn thực sự tò mò về Lý Nguyên.
Võ Chiếu nghe vậy, cảm thấy có phần bất ngờ.
Nàng không nghĩ tới, nam tử không đáng chú ý ở thư phòng hậu viện kia lại chính là Bách Hiểu Sinh.
Mình vậy mà có thể nhìn lầm!
Võ Chiếu đảo mắt một hồi, hỏi lại Lý Nguyên : "Không biết tu vi Bách Hiểu Sinh cao bao nhiêu? Hắn cố ý lấy chuyện của những thế gia tu luyện kia, các việc phát sinh trong các đại môn phái, viết thành tiểu thuyết, có mục đích là gì?"
Lý Nguyên nhìn lướt qua Võ Chiếu, nói: "Không phải ngươi nói chỉ hỏi ta một câu thôi sao?"
Võ Chiếu: "..."
Nàng hơi xấu hổ.
Bầu không khí hòa hợp như thế, đột nhiên nói vậy thật sự không sao chứ?
Ta nói một vấn đề, chỉ là nói chuyện phiếm không được hay sao?
Trước mặt mỹ nữ, sao ngươi lại so đo như thế?
Nhưng mà, tuy Võ Chiếu không ngừng phàn nàn trong lòng nhưng cũng không dám nói những lời này ra.
Lý Nguyên mặc kệ là thân phận hay là tu vi đều khiến cho nàng không dám có ý mạo phạm nào, nàng cố ý dùng giọng nũng nịu, hỏi Lý Nguyên: "Ta rất muốn biết, Lý tiền bối nói cho ta đi mà."
Ban đầu nàng muốn kéo tay áo Lý Nguyên, nhưng hơi do dự, nàng không dám làm vậy.
Công Tôn Tập Nhã âm thầm nghe lén, nghe thấy giọng điệu mềm yếu của Võ Chiếu, chỉ cảm thấy tâm như muốn hòa tan.
Không nghĩ tới mà, không nghĩ tới, Võ Chiếu đế lâm thiên hạ, Võ Mị Nương ngự tỷ vô song, vậy mà cũng có lúc làm nũng.
Nếu như không phải chính tai nghe thấy, Công Tôn Tập Nhã cũng sẽ không thể tin được.
Ngàn vạn fan hâm mộ của Võ Chiếu cũng sẽ không tin được.
Việc này không phù hợp với tính cách của ngự tỷ cao lãnh Võ Chiếu mà người khác biết.
Lý Nguyên nghe vậy, bình tĩnh lắc đầu nói: "Nói chỉ hỏi một vấn đề, thì chính là một vấn đề. Không thể không giữ lời như vậy."
Một vấn đề, xem như trả phí ân tình Võ Chiếu giao sách cho hắn.
Võ Chiếu thấy Lý Nguyên thờ ơ với việc nàng làm nũng, lập tức thất vọng với Lý tiền bối, vẫn là người khiến cho người khác không thể tới gần như vậy.
Rốt cuộc là nữ nhân như thế nào, mới có thể giữ được tâm của Lý tiền bối?
Ánh mắt Võ Chiếu thay đổi nhanh chóng, nàng đột nhiên nói: "Thật ra ta không hề nham hiểm, cũng không phải loại người vì đạt được mục đích không từ thủ đoạn kia."
Nàng là lo lắng Lý Nguyên đọc tiểu thuyết và đã sinh ra ấn tượng xấu với nàng, cho nên phải giải thích một chút.
Nghe vậy, Lý Nguyên không khỏi hơi nhếch khóe miệng.
Hắn mở miệng nói: "Thật ra ngươi không cần giải thích, mặc kệ tính cách của ngươi như thế nào, chỉ cần có thể chia sẻ việc với Tiểu Tê Tử, mà không làm ra việc gì gây nguy hại cho Tiểu Tê Tử, đối với ta chẳng làm sao cả. Dù sao, ngàn người ngàn tính, mỗi người một tính cách, đều không giống nhau, đều có lý do riêng..."
Võ Chiếu nghe vậy, vẻ mặt có hơi phức tạp.
Xem ra, Lý tiền bối không tin tưởng lời giải thích của ta.
Nhưng cũng may là hắn không để ý ta có âm hiểm xảo trá hay không, lãnh khốc vô tình như thế nào.
Võ Chiếu cũng không biết, đó là một việc chuyện may mắn hay là một việc đáng buồn.
Trong lòng nàng nghĩ như vậy, nhưng trên mặt không có vẻ gì khác thường, vẻ mặt thành khẩn bảo đảm với Lý Nguyên: "Lý tiền bối yên tâm, vi thần đương nhiên không dám làm ra việc gì gây nguy hại cho bệ hạ."
Lý Nguyên gật đầu.
Cứ coi như Võ Chiếu muốn gây nguy hại cho Tiểu Tê Tử thì trước mặt Tiểu Tê Tử, nàng cũng không năng lực đó cười, giọng điệu tràn đầy nịnh nọt.
.
Bạn cần đăng nhập để bình luận