Ta Thân Phận Đại Đạo Bị Muội Muội Đắc Kỉ Công Khai

Chương 376 - Trạch viện giống như cự thú!

n Phá Bại đợi một lúc, thấy bên trong phủ đệ không có động tĩnh gì, hắn không do dự nữa ra lệnh với quân sĩ xung quanh: “Xông vào, ngoại trừ giao nhân kia, bất cứ người nào phản kháng đều giết chết không tha.”
“Vâng!”
Quân lính xung quanh đồng loạt lên tiếng, người cùng ngựa khí thế hừng hực đánh vào cửa lớn.
Ầm!
Chỉ nghe thấy âm thanh cực lớn vang lên, cánh cửa dễ dàng bị đẩy ra.
Bởi vì cánh cửa vốn không có chốt.
Hàng ngàn quân lính nối đuôi nhau xông vào phủ đệ, nhưng mà sau khi những người này vào cửa lại bỗng phát hiện, không biết vì sao mà bản thân lại đến một không gian tối tăm mù mịt.
Không biết không gian này rộng bao nhiêu, căn bản không thể thấy được bờ.
Hơn nữa trên không đụng trời, bên dưới không đụng đất, mọi người đều lơ lửng giữa không trung.
Nỗi sợ hãi mất trọng lượng này lập tức dọa cho lòng gan dạ của những quân lính này nứt ra, tay chân mềm nhũn.
“Mẹ ơi, sao chúng ta lại đến cái nơi quỷ quái này vậy?”
“Đây là đâu?”
“Sao chúng ta ra ngoài được.”
“Mẹ ơi, nếu như rơi xuống thì phải sao? Té thành thịt vụn luôn mất.”
Rất nhanh, hàng ngàn quân lính đều xông vào sân nhà.
Chỉ còn lại n Phá Bại và vài người theo bên người bảo vệ vẫn đứng ở trước cửa.
Nét mặt n Phá Bại lạnh lùng nhìn cánh cửa, đợi tin thắng lợi từ thuộc hạ.
Hắn tin rằng, cho dù tên cướp cả gan làm loạn đó lợi hại thế nào đi nữa, đối diện với quân uy như thế cũng phải bó tay chịu trói.
Nhưng mà rất nhanh, n Phá Bại đã cảm thấy tình hình không đúng.
Hàng ngàn quân lính xông vào trạch viện, đáng ra phải tạo ra động tĩnh rất lớn mới phải, nhưng sau khi toàn bộ quân sĩ xông cửa vào, động tĩnh bên trong trạch viện trở nên cực kỳ yên tĩnh.
Không có tiếng ngựa hí, không có tiếng áo giáp nặng nề, không có tiếng lục soát, không có tiếng quát mắng của quân sĩ, không có tiếng cầu xin của nha hoàn người hầu.
Trong trạch viện, yên tĩnh không có âm thanh giống như không có người vậy.
Mồ hôi bỗng chốc tuôn ra đầy trên trán của n Phá Bại và các hộ vệ còn lại, tòng quân nhiều năm như vậy, bọn họ chưa từng gặp phải chuyện bất thường như vậy.
Nhưng mà hàng ngàn quân tinh nhuệ sát khí hừng hực đủ để tiêu diệt một nước, sao có thể vừa xông vào đã không có động tĩnh gì nữa.
n Phá Bại nhìn trạch viện trước mắt, chỉ cảm thấy vô cùng sợ hãi. Hắn cảm thấy trạch viện này giống như một con cự thú thời xưa, còn cánh cửa này chính là cái miệng lớn chứa đầy máu của cự thú.
Trong sân.
Bạch Lăng thấy quân lính đẩy cửa vào, gương mặt nhỏ nhắn vốn trắng bệch bỗng càng thêm trắng xác không có một giọt máu, ánh mắt đầy kinh sợ.
Rất nhanh nàng đã nhìn thấy binh lính khí thế hung ác xông vào cửa.
Nhưng mà, ngay sau đó ánh mắt kinh sợ của Bạch Lăng lập tức trở thành kinh ngạc.
Nàng nhìn thấy nhóm binh lính khí thế tràn trề kia sau khi xông vào cửa, lại biến mất trong hư không.
Rất nhanh, hàng ngàn binh lính đều bị hư không nuốt chửng, không thấy tung tích, bên ngoài sân lạnh ngắt như tờ, nghe thấy được tiếng lá rơi.
Cuộc đại chiến và truy bắt trong tưởng tượng của Bạch Lăng vốn không xảy ra.
Vẻ mặt của nàng vô cùng mờ mịt, tất cả mọi thứ đã vượt quá thường thức của nàng.
Qua một lúc lâu, nàng mới tỉnh táo lại từ trong kinh ngạc, sau đó mờ mịt hỏi Đát Kỷ và Lý Nguyên: “Đây, đây là chuyện gì thế? Những người đó tại sao đột nhiên lại biến mất rồi?”
Đát Kỷ nói: “Nhất định là do Dương bá ra tay thu những binh lính đó vào trong hư không.”
Bạch Lăng vô cùng ngạc nhiên nhìn Dương Hòe ăn mặc như người hầu, hắn lại lợi hại thế sao?
Dương Hòe vội phủ nhận: “Ta không có ra tay.”
Đát Kỷ nghi ngờ nói: “Không phải là ngươi thì còn ai? Ta không ra tay.”
Còn về ca ca, nàng tự động bỏ qua luôn.
Dương Hòe giải thích: “Trạch viện của công tử, bản thân nó mang theo trận pháp, cho dù toàn bộ người của cả thế gian này xông vào cũng có thể dễ dàng bị thu vào trong thế giới hồng hoang.”
Đát Kỷ nói: “Trận pháp của trạch viện không phải đều do ngươi bố trí sao, do đó nói ngươi ra tay không sai.”
Dương Hòe lắc đầu: “Ta không bố trí nổi trận pháp lợi hại như vậy, đây đều là bút tích của công tử.”
Đát Kỷ bất ngờ nhìn ca ca, kinh ngạc nói: “Hắn bố trí sao? Không phải chứ? Ca ca của ta không thể nào lợi hại như vậy được.”
Lý Nguyên nghe vậy búng thẳng vào trán của muội muội một cái.
“A.” Đát Kỷ xoa cái trán của mình, tức giận nói: “Sao ngươi lại búng ta.”
Lý Nguyên thản nhiên nói: “Ai kêu ngươi xem thường ca ca của mình chứ.”
Đát Kỷ lẩm bẩm nói: “Không cho người khác nói lời thật lòng, bạo quân.”
Bạch Lăng nhìn thấy Đát Kỷ và Lý Nguyên ung dung đùa giỡn, lại chẳng hề đặt phiền phức bên ngoài vào trong lòng, nàng không biết nên nói gì mới phải.
Hai huynh muội này là ai?
Tu vi là cảnh giới gì?
Tại sao lại lợi hại đến vậy?
Đôi mắt của n Phá Bại trở nên mờ mịt, hắn ra lệnh với một hộ vệ bên cạnh: “Ngươi tiến vào xem thử bên trong rốt cuộc xảy ra chuyện gì?”
Gương mặt của tên hộ vệ đó liền trở nên khổ sở.
Mặc dù vô cùng không tình nguyện nhưng không dám làm trái mệnh lệnh của n Phá Bại, hắn chỉ đành lấy hết can đảm, cẩn thận từng chút bước đến cánh cửa.
Đến trước cửa, hắn thò đầu vào trong đánh giá một chút.
Hắn rất dễ dàng nhìn thấy Lý Nguyên, Đát Kỷ còn có một giao nhân mình người đuôi cá.
Nhưng lại không thấy một binh lính nào hết.
“Tướng quân, bên trong có người, tên cướp và cống phẩm đều ở bên trong.” Hộ vệ lớn tiếng nói với n Phá Bại.
Trong lòng n Phá Bại vui mừng, hắn suy nghĩ một lúc rồi phân phó những hộ vệ còn lại ở bên cạnh: “Các ngươi canh giữ ở cửa, không được để bất cứ kẻ nào vào trong hoặc đi ra, ta đi bẩm báo tình hình bên trong cho Trụ vương, bảo Trụ vương cho thêm quân tiếp viện.”
“Vâng.” Hộ vệ lên tiếng đáp.
n Phá Bại lập tức cưỡi Kim Tinh thú nhanh chóng chạy về Hoàng cung.
Vội vàng chạy đến Hoàng cung, gặp được Trụ vương.
Trụ vương không đợi n Phá Bại hành lễ đã giành hỏi trước: “Bắt được tên cướp chưa? Tìm được giao nhân về chưa?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận