Ta Thân Phận Đại Đạo Bị Muội Muội Đắc Kỉ Công Khai

Chương 1702 - Gian thương hàng thật giá thật

Ở giữa còn có một chiếc gương lưu ly cao bằng một người.
Hoàng Dung soi mình trong gương, thấy rõ từ đầu đến chân.
Nàng rất hài lòng với dáng người của mình, chỉ là hơi thấp một chút, mới đến vai của tên bệnh sạch sẽ.
Haiz!
Nàng tiếp tục quan sát phòng tắm.
Bên cạnh bồn rửa tay còn có một bàn trang điểm, phía trên đặt kem đánh răng, bàn chải, sữa tắm, dầu gội đầu dùng một lần.
Thậm chí ngay cả dép gỗ cũng đã chuẩn bị sẵn.
Sau khi rời nhà trốn đi, Hoàng Dung từng tá túc ở không ít khách điếm nhưng đây là lần đầu tiên nàng gặp được một khách điếm thú vị như vậy.
Tóm lại, phòng trọ này cũng giống như tính cách của cái tên ưa sạch kia, sạch bong sáng bóng.
Nhưng hoàn toàn xứng đáng với giá phòng mười lượng bạc.
Càng khiến Hoàng Dung vui mừng hơn là nước trong phòng tắm là nước nóng sẵn, nàng vốn đã chuẩn bị tâm lý tắm nước lạnh rồi.
Thiết kế của phòng trọ này cũng tiện nghi quá nhỉ?
Cả sữa tắm và dầu gội cũng rất tốt, tỏa hương thơm ngát. Nếu không phải nghĩ dưới lầu còn có mâm thức ăn thơm phưng phức thì Hoàng Dung cứ muốn ngâm mình trong này mãi thôi.
Song đồ ăn của tên bệnh sạch sẽ kia làm thật sự quá thơm, khiến con sâu thèm ăn trong bụng nàng cũng phải rục rịch.
Nếu tắm lâu quá thì chắc hắn lại ăn sạch mất, ta không thể bỏ qua được.
Nghĩ tới đây, Hoàng Dung lập tức tắt nước nóng đi.
Khi nàng thay quần áo mới, soi gương chỉnh lại kiểu tóc, nàng chợt phát hiện khóe miệng mình trừ hơi đỏ ra thì không còn sưng nữa.
Xem ra tên bệnh sạch sẽ không lừa nàng, quả nhiên môi có thể tự tiêu sưng. Nghĩ tới đây, tâm trạng Hoàng Dung tốt hẳn lên.
Nàng vui vẻ rời khỏi phòng trọ, chuẩn bị đến phòng ăn hưởng thụ mỹ thực.
Song nàng vừa đi tới cầu thang đã phát hiện tên bệnh sạch sẽ đang dùng cơm.
Mà ngồi đối diện ăn chung với hắn còn có một nữ tử xinh đẹp phong hoa tuyệt đại, nghiêng nước nghiêng thành.
Nữ tử chỉ mới mười ba mười bốn tuổi nhưng dung mạo và khí chất lại là tuyệt thế vô song nhất trong số những người mà Hoàng Dung từng gặp.
Địa linh nhân kiệt, rạng rỡ sinh huy, thánh khiết thanh nhã... Những câu từ tuyệt thế này không đủ để hình dung một phần vạn dung mạo và khí chất của đối phương.
Hoàng Dung nhìn nữ tử cũng không khỏi tự ti mặc cảm.
Nàng thầm nghĩ, đối phương chính là đóa hoa tuyết lên trên trời cao, khiến người ta ngưỡng vọng triều bái.
Mà nàng chẳng khác gì cọng cỏ đuôi chó dưới trần gian, sinh ra để bị giẫm đạp.
Đau đớn quá!
Nàng là ai?
Nàng có quan hệ gì với tên bệnh sạch sẽ?
Sao vừa rồi mình không phát hiện ra nàng?
Sao tên bệnh sạch sẽ có thể ăn cơm cùng với nữ tử cao quý thánh khiết như vậy?
Chẳng biết vì sao, Hoàng Dung nhìn hắn ngồi ăn chung với nữ tử, trong lòng lại thấy chua ơi là chua.
Nhưng nàng cũng chẳng biết mình chua cái gì.
Bước chân của Hoàng Dung không nhẹ nhàng như lúc trước nữa.
Nàng đi tới bên bàn ăn, bất mãn hỏi Lý Nguyên: “Sao ngươi không thèm đợi ta đã ăn rồi?”
Lý Nguyên nghi hoặc nhìn Hoàng Dung, đáp: “Còn phải chờ ngươi nữa à? Mà ta có nấu phần ngươi đâu?”
Hoàng Dung nghe Lý Nguyên trả lời, khóe miệng bất giác run rẩy.
Mặt “phừng” một cái đỏ bừng lên.
Mất mặt quá.
Đặc biệt, nàng còn trông thấy vị tiểu mỹ nữ tuyệt thế kia nhìn sang mình.
Tuy trên mặt mỹ nữ tuyệt thế không có bất cứ biểu cảm gì nhưng Hoàng Dung càng nghĩ lại càng thấy mặc cảm, muốn độn thổ cho xong.
Nàng cảm thấy thật xấu hổ.
Cố nén sự xấu hổ trong lòng, nàng bất mãn nói với Lý Nguyên: “Ta ở trọ, chẳng lẽ ngươi không cung cấp cơm tối à?”
Lý Nguyên bình tĩnh nói: “Bản điếm không chỉ không cung cấp cơm tối. Bữa sáng, bữa trưa, ăn khuya đều không cung cấp.”
Hoàng Dung: “...”
Nàng thở phì phò nói: “Vậy ta ăn cái gì?”
Lý Nguyên: “Nếu ngươi muốn ăn cơm thì có thể đến quán ăn bên ngoài dùng cơm, cũng có thể mua mì ăn liền ở bản điếm. À đúng rồi...”
Hắn chợt nhớ tới điều gì.
“Trên quầy có mấy chiếc bánh nướng Võ đại nương cho. Ngươi cầm ăn đi, ta không thu tiền ngươi.”
Giọng điệu “ngươi đang được lời đó”.
“Ha ha, cảm ơn nhé.”
Hoàng Dung gượng cười nói.
Ta còn hiếm lạ gì mấy cái bánh nướng?
Lý Nguyên: “Không cần khách khí.”
Hoàng Dung: “...”
Nàng nhìn Lý Nguyên và mỹ nữ tuyệt thế ăn ngon lành, trong lòng cảm thấy rất khó chịu.
Ngươi ăn một bữa thịnh soạn lại để ta gặm bánh nướng, ngươi có thấy cắn dứt lương tâm không?
Chúc ngươi nghẹn chết!
Nàng cũng không tiện tiếp tục đứng cạnh bàn ăn, chỉ đành tức giận trở về phòng.
Song trước khi lên lầu, nàng vẫn lấy ba cái bánh nướng trên quầy đi.
Không cầm thì phí của.
“Rầm rầm rầm.”
Cầu thang bị nàng giẫm rung cả lên.
Đáng ghét, vì sao cái cầu thang này lại chắc như vậy?
Giẫm mãi mà chẳng gãy!
Về đến phòng, ngồi trên băng ghế, Hoàng Dung phiền muộn nghĩ.
Không cho ta ăn, đáng ghét!
Nếu không cho ta ăn thì tại sao ngươi lại cho tiểu mỹ nữ kia ăn?
Chắc chắn là thèm muốn sắc đẹp của người ta!
Quả nhiên đàn ông chẳng có kẻ nào tốt!
Nhưng tên bệnh sạch sẽ và tiểu mỹ nữ kia rốt cuộc có quan hệ gì?
Không phải tình nhân đấy chứ?
Chắc không đâu, nữ tử kia xinh đẹp như vậy, sao lại để ý đến tên bệnh sạch sẽ được!
Nhưng nếu họ không phải tình nhân thì ngồi ăn chung làm gì?
Haiz, nhức cả đầu!
Đúng rồi, ta còn chưa biết tên của hắn!
Đồ đáng ghét, ngay cả tên cũng không muốn nói cho ta biết.
Chắc chắn là tên quá xấu, sợ bị chê cười nên không dám nói ra.
Đúng, nhất định là vậy.
Hì hì!
Nghĩ tới đây, tâm trạng của Hoàng Dung cuối cùng cũng cân bằng trở lại.
“Ọt ọt ọt!”
Đúng lúc này, nàng nghe thấy bụng mình phát ra tiếng biểu tình.
Nàng lập tức mở túi giấy dầu, lấy một cái bánh nướng ra ăn.
“Cũng ngon đấy, nhưng đồ ăn của tên bệnh sạch sẽ nấu thơm quá.”
“Đáng ghét, không cho ta ăn!”
Nghĩ tới đây, nàng hung hăng gặm một miếng bánh nướng, nhai nhồm nhoàm.
Như thể bánh nướng chính là Lý Nguyên vậy.
Vừa ăn bánh, Hoàng Dung vừa nhìn ra ngoài cửa sổ.
Đột nhiên, nàng thấy bên ngoài có một cây vải.
Trên cây lủng lẳng những quả vải đỏ hồng, có vẻ cực kỳ đẹp đẽ mê người.
Bạn cần đăng nhập để bình luận