Ta Thân Phận Đại Đạo Bị Muội Muội Đắc Kỉ Công Khai

Chương 1898 - Lý Nguyên lòng dạ sắt đá

Về phần lời thỉnh cầu từ Triệu Mẫn, hắn trực tiếp làm như không thấy, không thèm để ý.
Triệu Mẫn quả thực muốn mời hắn làm phụ tá, nhưng chỉ cần Lý Nguyên không nhận lời là nàng cũng sẽ làm khó Lý Nguyên ngay.
Hơn nữa, khi nãy Triệu Mẫn đã bắt tay với Hùng Bá, chuẩn bị bắt hắn trước, lần nữa ủ mưu lôi hắn tới Đại Mạc quốc.
Lý Nguyên không đích thân ra tay dạy dỗ Triệu Mẫn đã coi như phá lệ khai ân, hiện giờ Lý Tú Ninh muốn cho Triệu Mẫn một bài học, Lý Nguyên hoàn toàn không có lý do lên tiếng xin giúp Triệu Mẫn.
Suy cho cùng, Lý Nguyên chắc chắn sẽ không vì Triệu Mẫn là nữ nhân hay bởi nàng rất xịnh đẹp mà mở lời cầu tình cho nàng.
Thấy Lý Nguyên không mở miệng, Triệu Mẫn và Lý Tú Ninh cũng hiểu ý Lý Nguyên.
Triệu Mẫn lại để lộ vẻ tuyệt vọng, xen lẫn là tức giận.
Thứ người gì thế này, lòng dạ ngươi là tảng đá ư?
Sao lại chẳng biết thương hoa tiếc ngọc tí nào!
Không phải con gái là để được cưng chiều à?
Chúc ngươi độc thân cả đời!
Dù vậy, Triệu Mẫn cũng không xổ mấy lời xỉa xói trong lòng ra thành lời.
Chỉ có thể âm thầm hờn dỗi!
Lý Tú Ninh nhìn biểu cảm kinh ngạc củaTriệu Mẫn, trên mặt lập tức nở nụ cười nhạt, nàng nói: “Xem ra Lý Nguyên không xin hộ ngươi đâu, ngươi phải chấp nhận hình phạt thôi!”
Khoé miệng Triệu Mẫn co giật, không cãi lại.
Triệu Mẫn không phản bác được, nhưng vẫn có người chưa từ bỏ ý định.
Chỉ thấy Loan Loan lấy hai tay sờ vành tai mình, ống tay áo trôi xuống, để lộ cánh tay mảnh dẻ nõn nà.
Tiếp đó, Loan Loan tỏ vẻ đáng thương, nói với Lý Nguyên bằng giọng rụt rè: “Lý Nguyên, sở dĩ vừa rồi ta chấp nhận hợp tác với Hùng Bá, thật ra là để nhân cơ hội cứu ngươi, ta không hề định làm gì ngươi. Ngươi xin Chỉ huy sứ đại nhân được không? Đừng để nàng đánh ta, ta sợ đau!”
Giọng điệu kia, vẻ mặt kia, khí chất kia, hoàn toàn là bộ dạng “ta thấy thương xót ngươi” đúng chuẩn.
Trông như bé thỏ trắng dễ thương đang sợ hãi vậy.
Đừng nói là nam nhân, bản thân nữ nhân thấy thế cũng không đành lòng trách móc nặng nề.
Hừ, bổn cô nương không tin không thu phục được ngươi!
Dù cho ngươi thực sự là một cục sắt, sức hấp dẫn của bổn cô nương cũng vẫn có thể làmngươi tan chảy, Loan Loan nghĩ thầm.
Lý Nguyên cất giọng nói với Lý Tú Ninh: “Đánh nàng trước đi.”
Loan Loan: “...”
Lý Tú Ninh: “...”
Mọi người: “...”
Tất cả đều phải sửng sốt.
Rõ ràng, lời Lý Nguyên nói ra đã vượt quá dự liệu của mọi người.
Cái tên này đúng là không biết phong tình là gì!
Loan Loan coi như đã hoàn toàn chịu thua, trên đời này thế mà vẫn còn nam nhân miễn dịch với sức quyến rũ của nàng!
Trong đám người vốn có mấy nữ nhân muốn thể hiện sức hút để cầu xin Lý Nguyên.
Nhưng hiện tại, nhìn Triệu Mẫn và Loan Loan đều bại trận, không ai dám thử nữa.
Bởi các nàng cảm thấy có thử cũng chỉ tự rước nhục vào thân thôi!
Lý Tú Ninh thu lại nụ cười trên mặt, nàng căn dặn thủ hạ Cẩm Y vệ: “Động thủ đi, nếu có người cả gan phản kháng hay chạy trốn, lập tức đánh gãy hai chân, sau đó xử phạt gấp bội.”
Đậu má!
Trong đám người vốn có mấy kẻ chuẩn bị đào tẩu, sau khi nghe thấy lời Lý Tú Ninh cảnh cáo, tức thì không dám làm càn.
“Bốp bốp bốp...”
Nhất thời, trong khách sạn Đồng Phúc lập tức liên tiếp vang lên những tiếng bạt tai Loan Loan, quả là người đầu tiên bị vả.
Ahhh, đau quá!
Lý Nguyên, ta hận ngươi!
Chuyện này, ta không để yên cho ngươi đâu!
Loan Loan nén nước mắt, ngấm ngầm nảy sinh suy nghĩ nanh nọc.
Quách Phù Dung nhìn quanh đại sảnh, mấy chục đại lão giang hồ, bang chủ chưởng môn đang bị Cẩm Y vệ vả mặt, nàng không khỏi cảm khái liên mồm: “Thật sự quá hoành tráng mà!”
Lão Bạch cũng gật đầu theo: “Nếu chụp lại được cảnh tượng này, nhất định sẽ là đầu đề trang mặt Nguyệt báo Giang hồ.”
“Ngươi còn muốn lang bạt giang hồ không?”
Đồng Tương Ngọc thì thầm với Tiểu Quách, Tiểu Quách vội vàng lắc đầu: “Ta rời xa giang hồ lâu rồi.”
Lữ Tú Tài bùi ngùi nói: “Biết bao người sùng bái cao thủ giang hồ, tuỳ ý làm bậy, có ơn trả ơn, có oán trả oán. Nhưng trong mắt triều đình, đám người gọi là giang hồ đại lão chỉ là côn đồ tép riu mà thôi. Vậy nên cứ tuân theo triều đình mới có tiền đồ được.”
Lý Đại Chuỷ: “Lý Nguyên đúng là đỉnh của đỉnh. Ta cứ nghĩ hôm nay hắn dữ nhiều lành ít, ai ngờ dữ nhiều lành ít lại là đám cao thủ hai bên hắc bạch.”
Trong đám đông, những nhân sĩ giang hồ trước đó chưa bắt tay với Hùng Bá đứng nhìn các nam nữ đang bị vả miệng, bỗng thầm cảm thấy may mắn.
Cũng may lúc trước không làm bậy!
Bằng không kẻ bị đánh hộc máu sẽ là mình rồi.
Nhìn ba người Mộ Dung Phục, Vương Ngữ Yên, A Bích sắp bị Cẩm Y vệ bạt tai, trong lòng A Chu không khỏi sốt ruột.
Nàng là tỳ nữ của Mộ Dung Phục, A Bích và nàng thân như tỷ muội, A Chu không thể thờ ơ trơ mắt nhìn ba người ăn đòn.
Suy nghĩ một chốc, A Chu lập tức lại gần Lý Nguyên, bộp một tiếng, quỳ gối trước mặt hắn, lên tiếng xin xỏ: “Lý công tử, ngươi có thể cầu xin Chỉ huy sứ đại nhân thả ba người công tử tiểu thư nhà ta, và A Bích không? Ta bằng lòng chịu phạt thay họ.”
Mọi người nhìn A Chu, tỏ vẻ vô cùng ngạc nhiên.
Đã tới nước này mà vẫn có kẻ xin Lý Nguyên.
Không biết Lý Nguyên lòng dạ sắt đá sao?
Vả lại, mỹ nữ tuyệt sắc người ta cũng chẳng thể làm Lý Nguyên mềm lòng, huống hồ là một bà già khú đế như ngươi!
“A Chu!”
Nhìn thấy hành động của A Chu, Kiều Phong vô thức la lớn, gương mặt không khỏi tràn đầy sự lo lắng.
Ba người Mộ Dung Phục, Vương Ngữ Yên, A Bích vốn không nhận ra A Chu.
Có điều, khi nghe thấy A Chu gọi cái tên “A Bích”, bọn họ thoáng cái đã đoán ra thân phận của A Chu.
Bạn cần đăng nhập để bình luận