Ta Thân Phận Đại Đạo Bị Muội Muội Đắc Kỉ Công Khai

Chương 1747 - Nữ Oa rất tưởng niệm (2)

Hình ảnh Đát Kỷ đột nhiên đi theo Tiên Đế hắn triệu hoán ra, đi vào không gian vực ngoại, Triệu Tri Dịch tự nhiên cũng nhìn thấy.
Trên mặt hắn không khỏi lộ ra một tia lo lắng.
Trong lòng hắn vội vàng hỏi hệ thống: “Hệ thống, vậy mà có người đi theo người triệu hoán ra, đi vào thông đạo không gian, sẽ có vấn đề gì không? Sẽ không liên lụy đến ta chứ?”
Âm thanh má móc, ở trong đầu Triệu Tri Dịch trực tiếp vang lên: “Những nhân vật được triệu hoán, sau khi đi vào thông đạo không gian, sẽ lập tức được truyền vào vị diện của riêng từng người. Vì vậy kí chủ yên tâm, chuyện này sẽ không liên lụy đến kí chủ.”
Triệu Tri Dịch nghe vậy, lúc này mới thoáng yên tâm phần nào.
Hắn hơi tò mò nghĩ: “Không biết nữ tử thải y vừa rồi, là vị đại năng nào của Hồng Hoang? Dáng dấp cũng thật là băng cơ ngọc cốt, tiên tư dật mạo, thế mà còn xinh đẹp hơn bốn Nữ Đế ta triệu hoán ra ba phần, cũng không biết sau này còn có thể gặp lại nàng không?”
“Cuối cùng nàng hô một câu ‘lão ca’, chẳng lẽ, nàng là Nữ Oa Thánh Nhân? Trong tuyệt thế đại năng của Hồng Hoang, hình như chỉ có vị Thánh Nhân Nữ Oa này, mới có một ca ca nhỉ?”
Triệu Tri Dịch cảm thán một hồi xong thì không còn để tâm đến chuyện này nữa, hắn hưng phấn bắt đầu kiểm kê thu hoạch của mình.
Lần này hắn đưa tang hiệu quả, nhận được phản hồi về cách thức tốt nhất của hệ thống, tự nhiên cũng nhận được phần thưởng tiêu chuẩn cao nhất từ hệ thống.
Nhìn tích phân đang dần tăng lên, một chuỗi số “0” xuất hiện chi chít, gương mặt Triệu Tri Dịch sáng bừng tươi rói.
“Giàu rồi, giàu rồi!”
“Đây chính là đất bằng dậy sóng, trở nên giàu có trong truyền thuyết phải không!”
“Ta nghĩ, ta có thể mua lại hết tất cả thương phẩm trong hệ thống thương thành rồi.”
Trước mắt chưa nói đến việc Triệu Tri Dịch dùng tích phân được thưởng hậu hĩnh để làm tăng thực lực của mình trong khách điếm, hãy nói về Dương Gia Câu.
Những thôn dân ở Dương Gia Câu trông thấy một nhóm người thần bí vận chuyển linh cữu của Dương Hiển Văn, tiếp đó dị tượng trên trời cũng biến mất, bầu trời trở lại trạng thái bình thường, gương mặt những thôn dân đều trở nên kích động.
Cuối cùng mọi người không còn cố kỵ gì nữa, thoải mái thảo luận về chuyện vừa mới xảy ra.
“Trời ơi, trời ơi, không nghĩ đến Dương lão, Dương thúc thúc lại có thể hoành tráng đến vậy, được dịp mở rộng tầm mắt.”
“Ai nói không phải chứ, uy áp phát ra từ nhóm người thần bí vừa rồi ít nhất cũng phải tầm cảnh giới Thái Ất Kim Tiên Kỳ, quá hoành tráng!”
“Còn có quan tài bằng đồng và khóa sắt trên Hắc Long chín đầu kia, nhìn thấy đã khiến tim đập rộn ràng, chắc chắn không phải hạng tầm thường.”
“Không ngờ, không thể tưởng tượng nổi, Dương... cha của Dương Chí nhìn trông rất đỗi bình thường, không thu hút chút nào, thế mà có bối cảnh hùng hậu đến vậy!”
“Bốn đứa con lại là Đế Vương có thực lực thâm sâu, năm phu nhân hoa nhường nguyệt thẹn, nghiêng nước nghiêng thành... Chậc chậc, nếu như không phải được tận mắt chứng kiến thì có đánh chết ta cũng không tin!”
“Đời này, ngoại trừ Nữ Hoàng Bệ Hạ ra thì ta không công nhận ai khác, nhưng bây giờ chắc phải thêm cả cha của Dương Chí rồi!”
“Cũng không biết rốt cuộc cha của Dương Chí đã phải trải qua những gì nhỉ?”
“Có điều, nếu như cha của Dương Chí đã tài giỏi đến thế thì tại sao lại không ra tay giúp Dương Chí chứ? Hắn chỉ cần tùy ý chỉ điểm một chút, ban đầu Dương Chí cũng suýt nữa là vào được học viện Đại Đường rồi mà đúng không?”
“Suy nghĩ của đại nhân vật, ai mà biết được chứ?”
Những thôn dân này nói chuyện hăng say đến mức mặt đỏ tía tai, mãi cũng không hết chuyện.
Ban đầu Dương Chí cũng rất kích động.
Nhưng chỉ một lúc sau, đột nhiên hắn bình tĩnh lại.
Tại sao mình lại phải kích động cơ chứ?
Người cha đã chết này có bản lĩnh đến vậy, nhưng không để lại cho ta bất cứ thứ gì, không ngờ ta lại như một người xa lạ.
Mịa!
Nghĩ như thế cho nên Dương Chí lập tức cảm thấy chán nản.
Cùng là con trai như nhau, mà những người khác đều là đế vương, đại đế khí thế vô song, mà ta thì đi làm tiêu sư, còn bị người ta đuổi.
Sự chênh lệch này cũng không thể chỉ dùng từ một trời một vực để mà hình dung được.
Vì thế, Dương Chí chỉ ngẩn ngơ hai ngày rồi lập tức rời khỏi Dương Gia Câu.
Hắn quyết định lần này sẽ không trở về thôn nếu không làm được chuyện gì ra hồn!
Trường An.
Trên đường bên ngoài một khách điếm.
Hoàng Dung và rất nhiều người dân đang đứng trên đường cái, đều đồng loạt nhìn lên bầu trời phía đông nơi đang có cơn bão cuồn cuộn, ánh sáng mờ mịt, còn có luồng khí khủng khiếp phát tán, một nhóm người kinh ngạc sững sờ.
Rốt cuộc Đông Phương này xảy ra chuyện gì vậy? Tại sao lại giống như xuất hiện dị tượng thế?
Một vài người có tu vi thấp cho nên rõ ràng không nhận ra chuyện ở Dương Gia Câu, chỉ coi đây là dị tượng.
Hoàng Dung nhìn một lát thì hứng thú dào dạt trở lại khách điếm, một năm một mười kể hết cho Lý Nguyên những chuyện bên ngoài vừa xảy ra.
Có điều là Lý Nguyên chẳng có chút hứng thú nào đối với “dị tượng”, hắn chỉ chăm chăm vào chiếc điện thoại di động, tập trung tinh thần chơi game.
Hoàng Dung thấy vậy, chỉ lắc đầu chịu thua.
Nàng sống chung với Lý Nguyên mấy tháng rồi, nàng phát hiện, thật sự thì Lý Nguyên rất lười, gần như là thờ ơ với mọi chuyện ở bên ngoài.
Mỗi ngày không phải là đọc truyện thì chính là chơi game, nếu không thì sẽ cùng những người bạn như Hoa Tử Hư đi ra ngoài uống trà nghe bình thư.
Chuyện quan trọng nhất của hắn là xử lý một ngày ba bữa!
Cho đến tận bây giờ Hoàng Dung cũng chưa bao giờ nhìn thấy Lý Nguyên tu luyện.
Chỉ sợ một lần cũng không có ấy!
Người như vậy mà còn không biết xấu hổ tự nhận mình là Đại Đạo chí cao!
Đại Đạo chí cao trong người lười còn tạm được!
Hoàng Dung nhịn xuống cảm giác muốn phỉ nhổ, nàng hỏi Lý Nguyên: “Ngươi có biết Đông Phương xảy ra chuyện gì hay không? Tất cả mọi người đều đang đoán là liệu có bảo vật quý hiếm xuất hiện hay không đấy?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận