Ta Thân Phận Đại Đạo Bị Muội Muội Đắc Kỉ Công Khai

Chương 2031 - Ngươi biết cha ta là ai không!

Dương Quá nhìn chằm chằm vào mắt của Lý Nguyên, hỏi: “Ngươi có biết cha ta là ai không?”
Cha của hắn, ngay cả hắn còn chẳng biết là ai.
Bởi vì mẹ hắn - Mộc Niệm Từ, chú Quách Tĩnh không hề nói cho hắn biết về chuyện cha hắn.
Còn nói cha hắn đã từng phạm sai lầm, và bảo hắn tuyệt đối đừng đi theo con đường của cha hắn, nhưng như vậy lại càng khiến Dương Quá tò mò về chuyện của cha hắn, hắn muốn biết rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra với cha hắn.
Cha hắn thật sự phạm sai lầm sao?
Có phải là mẹ hắn và chú Quách Tĩnh lầm rồi không?
Thật ra thì cha hắn bị oan ức.
Dẫu sao, phận làm con nên hiển nhiên hắn không muốn tin cha mình không tốt cỡ nào.
Bất luận như thế nào, Dương Quá cũng đều không nghĩ là Lý Nguyên có thể thôn toán ra chuyện của cha hắn.
Hắn muốn dùng chuyện này để làm khó Lý Nguyên.
Từ đó có thể chứng minh Lý Nguyên hoàn toàn không thể thôn toán quá khứ tương lai, cũng không phải là Thánh Nhân, lại càng không phải là Thiên Đạo.
Thiên Đạo sao, ha, sao có thể được!
Lý Nguyên nhìn Dương Quá, rồi thuận miệng trả lời: “Cha ngươi tên Dương Khang. Hắn đã từng là tiểu vương tử của Kim quốc.”
Dương Quá nhíu mày, hắn không ngờ Lý Nguyên lại có thể nói ra chính xác tên của cha hắn mà không cần suy nghĩ.
Sao Lý Nguyên biết được tên cha ta?
Ta thậm chí còn không nói cho dì biết về chuyện này.
Chẳng lẽ, hắn thật sự có thể thôn toán quá khứ tương lai.
Tuy đúng tên rồi, nhưng cha hắn thật sự là vương tử của Kim quốc sao?
Vậy không phải ta cũng là vương tử của Kim quốc?
Mẹ ta là Vương phi.
Nhưng vì sao khi mẹ ta còn sống, lại sống bần cùng như vậy?
Cuối cùng trong lúc tu luyện, đi cùng ma mà chết.
Dương Quá nhìn Lý Nguyên với vẻ mặt đầy hoài nghi, hắn hỏi: “Là thật hay giả? Ngươi có chắc chắn không nói linh tinh chứ? Cha ta thật sự là vương tử Kim quốc?”
Lý Nguyên phản bác lại: “Cái này có gì để nói bậy? Mẹ ngươi tên Mộc Niệm Từ, chú là Quách Tĩnh, cha Dương Khang, ta còn gặp bọn họ rồi kìa.”
Nghe Lý Nguyên lại nói ra chính xác tên của mẹ hắn, lúc này vẻ mặt của Dương Quá không khỏi biến sắc, cuối cùng hắn cũng trở nên nghiêm túc hơn.
“Ngươi biết cha mẹ ta?”
Dương Quá mang theo khuôn mặt đầy kích động mà hỏi Lý Nguyên.
Hắn không thể nào tưởng tượng được trên cõi đời này lại có chuyện trùng hợp như vậy.
Lý Nguyên đã cứu dì, lại còn biết cha mẹ hắn, chuyện này đúng là quá trùng khớp đi.
Lý Nguyên gật đầu đáp: “Ta biết.”
Dương Quá nghe vậy, vẻ mặt hắn lập tức thay đổi, tâm tình trở nên rất phức tạp.
Hắn hy vọng Lý Nguyên thật sự biết cha mẹ hắn, như vậy hắn có thể biết được chuyện của cha mẹ hắn thông qua Lý Nguyên.
Còn chuyện nghi ngờ về tu vi của Lý Nguyên, giờ phút này nó chẳng còn quan trọng nữa.
Suy nghĩ một chút, Dương Quá lại hỏi Lý Nguyên: “Làm sao ngươi quen được cha mẹ ta? Giữa các ngươi là mối quan hệ như thế nào?”
Lý Nguyên hờ hững nói: “Hai người Mộc Niệm Từ và Quách Tĩnh đã từng ở khách điếm của ta một khoảng thời gian. Còn về phần cha ngươi Dương Khang, vì hắn đắc tội với ta nên đã bị ta dạy dỗ một trận.”
Da mặt của Dương Quá giật giật, vẻ mặt cạn lời.
Hắn không ngờ Lý Nguyên lại có va chạm với cha hắn.
Cái này, có tính là oan gia ngõ hẹp không?
Hơn nữa, giữa cha và hắn có va chạm, ta cũng thấy hắn không thuận mắt, chẳng lẽ, đây chính là lực lượng di truyền sao?
Dương Quá tò mò hỏi: “Ngươi và cha đã xảy ra đụng chạm gì?”
Lý Nguyên trả lời: “Hắn muốn ta làm người hầu cho hắn, ta nói hắn không xứng, hắn lập tức mất hứng, định dạy dỗ ta nhưng sau đó thì bị ta dạy dỗ.”
Dương Quá: “...”
Qua lời của Lý Nguyên, hắn phát hiện, cha ruột của hắn có hơi phách lối nhỉ.
Động một chút là bảo người ta làm người hầu cho hắn.
Người khác đã không muốn mà còn muốn dạy dỗ đối phương, làm ra dáng vẻ con nhà giàu chuẩn mực, nếu như chỉ như vậy, vậy cha ta và Lý Nguyên cũng không có vấn đề gì quá đáng.
Buông bỏ ân oán giữa cha ruột và Lý Nguyên xuống, Dương Quá hỏi Lý Nguyên chuyện mà hắn muốn biết nhất:
“Ngươi biết cha ta đã gặp chuyện gì không? Sao ta nghe người khác nói hắn phạm sai lầm, rồi làm chuyện xằng bậy. Sao những năm gần đây, ta không nghe thấy thông tin của hắn.”
Lý Nguyên hờ hững nói: “Thật ra thì cha ngươi Dương Khang chỉ là con nuôi của vương gia Kim quốc. Vua của Kim quốc - Hoàn Nhan Hồng Liệt, lưu luyến vẻ xinh đẹp của bà ngươi nên hắn đã bày mưu kế hại ông nội ngươi và cha mẹ của Quách Tĩnh tan nhà nát cửa, từ đó chiếm đoạt bà của ngươi, đồng thời hắn cũng nhận nuôi cha của ngươi - Dương Khang, và xem Dương Khang như con ruột. Sau đó, sở tác sở vi của Hoàn Nhan Hồng Liệt đã bị bại lộ.”
Hắn nhìn Dương Quá, hỏi: “Nếu như ngươi là cha ngươi - Dương Khang, biết cha mẹ ruột của mình bị cha nuôi của mình lên kế hoạch gây tan nhà nát cửa, vợ con ly tán, mà bình thường cha nuôi lại đối xử rất tốt với ngươi, ngươi sẽ làm gì?”
Dương Quá suy nghĩ, chần chừ một lúc rồi nói: “Ta, ta không biết, nhưng ta cảm thấy hành động của Hoàn Nhan Hồng Liệt rất hèn hạ và nham hiểm. Tuy, sau khi nhận nuôi, được hắn xem như con ruột, nhưng điều này cũng không thể đền bù cho sai lầm của Hoàn Nhan Hồng Liệt được, hắn nên bị trừng phạt.”
Lý Nguyên hỏi tiếp: “Vậy ngươi biết cha ngươi lựa chọn thế nào không?”
Trong lòng Dương Quá nhất thời có một dự cảm không lành, nhưng hắn vẫn hỏi nói: “Hắn đã lựa chọn thế nào?”
Lý Nguyên nhàn nhạt nói: “Hắn không nỡ từ bỏ quyền thế của tiểu vương tử Kim quốc, nên tiếp tục nhận giặc làm cha. Hơn nữa, không những nhận giặc làm cha, mà sau khi biết thân phận của cha ruột của hắn, hắn đã chê thân phận thấp kém của cha ruột, hoàn toàn không chấp nhận cha ruột của mình. Ngược lại, khi cha mẹ ruột của hắn muốn dẫn Dương Khang thoát khỏi sự khống chế của Hoàn Nhan Hồng Liệt, Dương Khang không muốn rời đi thì không nói, ngược lại hắn còn kể chuyện này cho cho Hoàn Nhan Hồng Liệt biết... Kết quả ông nội và bà nội ngươi thấy không thể nào chạy thoát khỏi truy binh, lại không muốn bị bắt, vì vậy nên họ đã chọn cách tự sát.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận