Ta Thân Phận Đại Đạo Bị Muội Muội Đắc Kỉ Công Khai

Chương 1904 - Cái búng tay này, sao lại lợi hại như vậy??

Lão Bạch: “Ta không biết tên, còn chưa kịp hỏi.”
Lý Nguyên nói: “Nàng tên Lâm Tiên Nhi.”
“Hóa ra là nàng ta?”
Tất cả mọi người đều bất ngờ.
Mọi người đều đã nghe qua cái tên này.
Đây chính là mỹ nữ được xếp hạng hàng đầu trong bảng mỹ nữ tuyệt sắc, Đồng Tương Ngọc tức giận nói: “Hóa ra là mỹ nữ tuyệt sắc trên bảng Lâm Tiên Nhi, trên giang hồ đều nói nàng thanh thuần thiện lương, năm đó vì cứu phụ thân bị bệnh, nàng đã tự nguyện xả thân nhảy xuống vực ước nguyện, không nghĩ tới, nàng lại ác độc như vậy, vừa ra tay đã muốn lấy mạng người đưa người khác!”
Quách Phù Dung chú ý đến Lý Nguyên.
Nàng ngạc nhiên hỏi Lý Nguyên: “Lâm Tiên Nhi muốn đánh cắp trái tim ngươi? Lẽ nào vừa nãy nàng tỏ tình ngươi? Mà bị ngươi cự tuyệt?”
Lý Nguyên giải thích: “Nàng không tỏ tình ta, chỉ muốn quyến rũ ta, để ta bị nàng điều khiển.”
Quách Phù Dung nói:
“Như này cũng tính là tỏ tình, chính ngươi đã từ chối!”
Nói xong nàng còn giơ lên ngón cái với Lý Nguyên.
Lâm Tiên Nhi có dáng người và dung nhan vô cùng xinh đẹp, khiến cho các nữ nhân đều ganh tị, ghen ghét......
Nàng nghĩ rằng không có nam nhân nào trên thế giới này có thể cưỡng lại bộ dáng ấy.
Không ngờ Lý Nguyên lại có thể chống lại.
Nàng không biết nên tán thưởng Lý Nguyên tâm trí kiên định, hay nên nhổ nước bọt hắn tuyệt tình nữa!
Lý Đại Chủy nói: “Trước kia có Nhậm Doanh Doanh, Loan Loan đều muốn quyến rũ Lý Nguyên, nhưng hắn không hề bị lay động.”
Mọi người bàn luận sôi nổi, nhưng Lý Nguyên vẫn bình tĩnh như cũ.
Hắn xem thường nói: “Đã biết rõ là cạm bẫy, thì chỉ cần thông minh bình thường, đều sẽ cự tuyệt!”
“Cũng không chắc.”
Quách Phù Dung không đồng ý.
“Đối mặt với loạt mỹ nhân tuyệt sắc động lòng người thế kia, cho dù biết có cạm bẫy, vẫn sẽ có nam nhân chủ động nhảy vào.”
Đồng Tương Ngọc gật đầu nói: “Trời ạ, đến lúc đó chỉ số thông minh sẽ trở nên âm, người có thể luôn tỉnh táo như Lý Nguyên quả là hiếm có.”
Lữ Tú Tài phản bác: “Ta chắc chắn sẽ không như vậy.”
Lý Đại Chủy: “Ta cũng sẽ không, trong lòng ta chỉ có Tuệ Lan thôi.”
Lão Bạch: “Đừng đem bọn ta đánh đồng với những nam nhân khác.”
“Ba người các ngươi đừng có nhiều lời.”
Quách Phù Dung liếc nhìn ba người, khinh thường nói: “Các ngươi là do không có cơ hội, nếu có cơ hội, các ngươi cũng sẽ giống những nam nhân bình thường khác thôi.”
Đồng Tương Ngọc nghi ngờ nhìn Lão Bạch hỏi: “1.3 Lão Bạch, bình thường ngươi rất cảnh giác, năm đó triển Hồng Lăng theo đuổi ngươi, muốn lừa ngươi, nhưng bị ngươi phát hiện, sao lần này lại bị Lâm Tiên Nhi đánh lén? Không thể nào, có phải lúc ngươi đối mặt với Lâm Tiên Nhi đã suy nghĩ lung tung.” Tiểu Quách cười nói: “Khà khà, chắc chắn là nguyên nhân này. Lão Bạch bắt trộm rất giỏi, bình thường ta muốn đánh lén Lão Bạch, nhưng cho tới bây giờ cũng không thành công.”
Đồng Tương Ngọc nghe vậy, càng ngày càng nghi ngờ.
Nàng rất ghen.
Lão Bạch thấy Đồng Tương Ngọc nghi ngờ, mọi người thì đùa cợt, sắc mặt nhất thời đỏ bừng lên, có vẻ chột dạ.
Lúc đó, hắn thật sự không tập trung.
“Người đâu, mọi người đi đâu hết rồi?”
Ngay lúc Lão Bạch lúng túng không biết nên giải thích thế nào, liền nghe được thanh âm quen thuộc truyền từ tiền sảnh.
“Ý, sao Lão Hình lại tới đây rồi?”
Bạch Triển Đường mau chóng đổi đề tài.
“Không phải hắn nói mấy hôm nay sẽ không đến sao? Tại sao vừa giải quyết được nguy hiểm thì hắn đã xuất hiện rồi?”
Đồng Tương Ngọc hỏi với gương mặt kì quái.
Mọi người đi đến phòng khách thì chỉ nhìn thấy hai người Lão Hình và tiểu Lục đã ngồi cạnh bàn ăn, hơn nữa lại không hề khách khí tự mình rót trà.
“Thì ra các ngươi đều đang ở hậu viện à?”
Lão Hình nhìn mọi người, lập tức chào hỏi.
“Lão Hình, không phải là ngươi sợ bị dính líu sao? Sao đột nhiên lại dám tới đây rồi?”
Đồng Tương Ngọc hơi châm chọc hỏi Lão Hình.
Tiểu Quách cười nói: “Chắc chắn là do nghe thấy cao thủ lưỡng đạo hắc bạch đi rồi, bọn họ mới đi ra.”
Tiểu Lục lập tức nói: “Không cho các ngươi nói sư phụ ta như vậy.”
Đồng Tương Ngọc không hề khách khí nói: “Sư phụ này của ngươi chỉ gặp chút chuyện liền bỏ chạy, không có chuyện gì thì lại đến ăn chùa. Thế mà ngươi còn không cho nói.”
Tiểu Lục giải thích: “Sư phụ ta không bỏ chạy, chỉ là do hắn phải đi gấp tới Bồ châu để thông báo cho Cẩm Y vệ, hiện tại mới quay trở về. Nếu như không phải do sư phụ ta cần đi thông báo Cẩm Y vệ thì các ngươi có thể giải quyết phiền phức nhanh như vậy sao?”
“Thì ra là do Lão Hình báo cho Cẩm Y vệ sao?”
Đồng Tương Ngọc, Quách Phù Dung đều vô cùng kinh ngạc.
Tiểu Lục đắc ý nói: “Còn có thể là giả sao?”
“Hừm hừm.”
Lão Hình hắng giọng nói: “Chẳng lẽ các ngươi thật sự tưởng rằng Lão Hình ta là một kẻ vừa vào trận đã bỏ chạy, tham sống sợ chết à? Các ngươi quá coi thường ta rồi!”
“Lão Hình à, ngươi được đấy nhé! Xem ra là bọn ta đã trách nhầm ngươi rồi!”
Đồng Tương Ngọc tán dương Lão Hình.
“Lần này ta phải nhìn ngươi bằng ánh mắt khác rồi!”
Tiểu Quách cũng tán dương Lão Hình.
Lão Hình ngay thẳng nói: “Không có gì. Vì nhân dân bách tính, cho dù có phải chịu nhiều khổ sở hơn nữa, chịu nhiều mệt nhọc hơn nữa, phải nhận nhiều ấm ức hơn nữa, ta đều có thể chịu được. Đây chính là tiếng lòng của ta – một tên bổ khoái nhỏ bé bình thường.”
“Xin mời mọi người cùng nhau vỗ tay vì tinh thần cống hiến của Hình bộ đầu.”
Đồng Tương Ngọc vừa nói xong, mọi người lập tức cùng nhau vỗ tay vì bộ đầu.
“Mọi người cũng đừng nhiệt tình quá, nếu không ta sẽ cảm thấy kiêu ngạo.” Lão Hình nói.
Mọi người: “…”
Mấy ngày sau đó.
Mỗi buổi sáng sớm, Quách Phù Dung đều đi mua một tờ nguyệt báo Giang hồ. Nàng muốn nhìn xem trên tờ nguyệt báo Giang hồ này có đưa tin về sự việc xảy ra trong khách điếm vào buổi tối hôm trước không?
Tuy nhiên, cho dù đã qua vào ngày nhưng tờ nguyệt báo Giang hồ này không đưa tin về sự việc xảy ra ở khách điếm vào ngày hôm đó.
Điều này khiến cho Quách Phù Dung cảm thấy rất thất vọng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận