Ta Thân Phận Đại Đạo Bị Muội Muội Đắc Kỉ Công Khai

Chương 774 - Tử Tiêu Cung của ta cũng không xa xỉ đến vậy

Lý Tú Ninh nhặt bát sứ Thanh Hoa rơi trên đất lên, chuẩn bị tiếp tục rửa.
Nàng nhìn bát sứ Thanh Hoa này, tiện miệng nói một câu: “Linh bảo chứ gì?”
“Không ngờ rằng bát sứ trong suốt long lanh thế này lại không bị rơi vỡ, có lẽ nào đây cũng là một linh bảo.”
Người nói vô tâm, người nghe có ý, Đại Tự Tại vội vàng sử dụng pháp nhãn, nhìn về phía chiếc bát sứ Thanh Hoa trong tay Lý Tú Ninh.
Phốc!
Vô số bòn bọt trắng từ trong miệng của nàng nôn ra.
Nhãn cầu sáng trưng lồi ra khỏi hốc mắt, biểu cảm là một loại chấn động đến mê mệt.
Nàng nhìn thấy, không những bát sứ Thanh Hoa, còn có cả đũa, toàn bộ lại đều toát ra khí tức Thiên Tiên đáng sợ.
Hóa ra, những bát đũa này, cũng thực sự là Thiên Tiên linh bảo.
Thiên đạo tại thượng, ta rốt cuộc là đã đến nơi nào thế?
Lẽ nào nơi này là Tử Tiêu cung của Đạo Tổ không chừng?
Hồng Quân ở bên trong Tử Tiêu Cung cảm ứng được có người đang gọi tên mình, hắn không khỏi đi dò tìm về phía nguồn gốc của âm thanh này, chợt nghe thấy tiếng lòng của Đại Tự Tại.
Hồng Quân không khỏi trợn mắt trắng:
Tử Tiêu cung của ta cũng không xa xỉ đến thế.
Lý Tú Ninh thấy vẻ mặt kì lạ của sư phụ, hiếu kì hỏi: “Sư phụ, ngươi lại phát hiện ra gì à?”
Lý Tự Tại hồi hồn trở lại, nàng cảm khái nói với đồ đệ: “Ngươi thực sự nói đúng rồi, những bát sứ Thanh Hoa, đũa này, đều là Thiên Tiên linh bảo cực phẩm.”
Bộp!
Lý Tú Ninh hoảng sợ trong lòng, bát trong tay lại rơi trong bồn rửa.
Nàng kêu lên: “Có thật không? Không xa xỉ đến thế chứ?”
Nàng không thể nào tin được, bát đũa mà mình trước đó thường dùng để ăn cơm, lại là Thiên Tiên linh bảo.
Quá chấn động rồi.
Có điều, nàng cũng biết, sư phụ sẽ không nói dối.
Lúc này, Lý Tú Ninh mới phát hiện, nàng lại không hiểu một chút gì hết về Lý Nguyên.
Không hiểu gì về quá khứ của hắn, không hiểu gì về tu vi của hắn, không hiểu gì về tất cả mọi thứ bên cạnh hắn.
Sau này rửa bát, Lý Tú Ninh đột nhiên có hơi không buông ra được rồi, nghĩ đến mình lại đang rửa Thiên Tiên linh bảo, đã cảm thấy hai tay hơi mềm nhũn rồi, bát đũa cũng trở nên nặng hơn.
Chật vật rửa xong bát đũa, Lý Tú Ninh và Đại Tự Tại liền không thể đợi được nữa mà đến đại sảnh.
Lý Tú Ninh chạy đến trước mặt Lý Nguyên, hai mắt không chớp nhìn chằm chằm.
Lý Nguyên đang nghiêng đầu xem điện thoại, lúc này Tôn Ngộ Không và Đường Tăng đã rời khỏi Thiền Viện Quan âm, tiếp tục xuất phát đi về phía Linh sơn phía tây.
Mà một bên khác, Hắc Hùng Tinh cũng bị quan âm thu phục, bất đắc dĩ bị đưa đến núi Nam Hải Bồ Tát, làm sơn thần hộ pháp.
Lý Tú Ninh thấy Lý Nguyên không nhìn mình, chợt đùng hai tay đỡ lấy mặt Lý Nguyên, miễn cưỡng di chuyển mặt Lý Nguyên khỏi điện thoại, hướng về nàng.
“Ngươi làm sao thế?”
Lý Nguyên hỏi Lý Tú Ninh một cách kì lạ.
Ngữ khí của Lý Tú Ninh kích động nói: “Ngươi có biết không? Sư phụ nói quả vải, vỏ vải và hột vải của cây vải ở hậu viện đều là Thiên Tiên linh bảo, bát và đũa mà ta rửa cũng vậy, còn có nước rửa bát, cũng vậy.”
“Ồ.”
Lý Nguyên hờ hững đáp một tiếng, tiếp tục nhìn điện thoại.
Hiện nay, đã có không ít người dùng quay video của mình dưới ống kính của điện thoại, Lý Nguyên cảm thấy, liệu có nên nâng thêm cho điện thoại một cấp nữa, tự mình khai phá một nền tảng video ngắn, cung cấp cho những người này tải lên video ngắn và phát trực tiếp?
Lý Tú Ninh thấy phản ứng thản nhiên của Lý Nguyên, chợt cạn lời.
Nàng lại dùng hai tay quay mặt Lý Nguyên lại, hướng về phía mình.
“Ngươi rốt cuộc có nghe thấy ta nói gì không?”
Lý Nguyên vừa dùng thần thức khắc ghi đạo văn cho điện thoại, vừa trợn ngược mắt lên với Lý Tú Ninh: “Ta cũng không điếc, đương nhiên là nghe thấy rồi.”
Lý Tú Ninh: “Vậy ngươi không có gì muốn nói với ta sao? Những cây vải, nước rửa bát, bát đũa này?”
Lý Nguyên bất lực nói: “Ngươi không phải đều biết rồi sao? Còn nói cái gì?”
Lý Tú Ninh nhảy dựng lên nói: “Vấn đề là, ngươi làm sao mà có những thứ đồ này?”
Lý Nguyên cạn lời: “Ta làm sao lại không thể có?”
Lý Tú Ninh: “Đó là Thiên Tiên linh bảo đấy, hơn nữa, vỏ quả vải và hột vải mà cây vải kết thành đều là Thiên Tiên linh bảo, vậy bản thân cây vải đáng quý đến mức độ nào?”
Lý Nguyên hờ hững: “Đáng quý vẫn không phải là không thoát khỏi miệng của ngươi?”
“Ợ…”
Lý Tú Ninh không còn gì để nói.
Lý Tú Ninh nghĩ một chút, tạm thời bỏ qua vấn đề Tiên thiên linh bảo, hỏi Lý Nguyên.
“Tu vi của ngươi rốt cuộc cao đến thế nào?”
Lý Nguyên: “Dù sao sống lâu như vậy, còn chưa gặp phải ai có tu vi cao hơn ta.”
Lý Tú Ninh: “Đó là bởi vì ngươi không thích ra ngoài, thôi, ta hỏi thẳng ngươi vậy, so sánh với sư phụ ta, tu vi của các ngươi ai cao ai thấp?”
Lý Nguyên nghĩ một chút, hắn chỉ vào chiếc giày của Lý Tú Ninh: “Ví dụ như đây là cảnh giới hiện tại của ngươi,”
Lý Tú Ninh trợn trừng mắt.
Đả kích người quá đi mất!
Lý Nguyên lại sờ đầu của Lý Tú Ninh: “Đây là cảnh giới của sư phụ ngươi,”, hắn chỉ vào bầu trời: “Còn cảnh giới của ta ở ngoài ba mươi ba tầng trời.”
Đại Tự Tại nghe xong Lý Nguyên ví dụ, không nhịn được mà da mặt điên cuồng co quắp.
Thế cũng khoa trương quá rồi chứ?
Ta là Chuẩn Thánh có được không?
Khoảng cách có lớn đến thế không?
Nàng không nhịn được mà mở miệng hỏi Lý Nguyên: “Thế cảnh giới của Thánh Nhân nên cao chừng nào?”
Lý Nguyên thản nhiên đáp: “Cảnh giới của Thánh Nhân chính là tương đương với đỉnh của căn phòng.”
Phụt!
Đại Tự Tai kinh ngạc đến mức lập tức phun ra ba lít máu.
Thánh Nhân chỉ tương đương với đỉnh nhà, ngươi lại ở ngoài ba mươi ba tầng trời, hóa ra Thánh Nhân trong mắt ngươi, không khác mấy so với con kiến?
Xem Thánh Nhân thành con kiến, cho dù Hồng Quân đạo tổ cũng không ngông cuồng đến thế!
Tuy rằng thông qua những chuyện cây vải, dầu rửa bát, Đại Tự Tại hiểu Lý Nguyên chắc chắn siêu phàm, tu vi có lẽ cao hơn nàng, nhưng nàng cũng không dám tin, Lý Nguyên có thể siêu phàm đến thế.
Bạn cần đăng nhập để bình luận