Ta Thân Phận Đại Đạo Bị Muội Muội Đắc Kỉ Công Khai

Chương 335 - Thiên Đình? Đâu xứng chống đối với ta?

Quá điên cuồng! Từ khi bị Đạo tổ điểm hóa hóa hình tới nay, Hạo Thiên đã thấy qua vô số hạng người cuồng vọng, ví dụ như Thập Nhị Tổ Vu bất kính với Thiên, Đế Tuấn, Thái Nhất khinh thường vạn tộc.
Nhưng hắn cảm thấy những người này đều không ngông cuồng như người trước mắt.
Thiên Đình không xứng chống đối với hắn, dù là Thánh Nhân không có khẩu khí lớn như vậy.
Đây không phải là kiêu ngạo, quả thật chính là vô tri.
Dao Trì thấy Lý Nguyên khinh thường Thiên Đình như thế, cũng bị tức giận đến mặt ngọc căng thẳng.
Khinh thường Thiên Đình chính là... khinh thường Thiên Đình chi chủ nàng và Hạo Thiên.
Bình thường Thánh Nhân khinh thường thì thôi, một tiểu tốt vô danh như ngươi cũng dám nói ra cuồng ngôn, đúng là không biết trời cao đất dày.
Đối đãi với tên cuồng đồ như vậy, ngoại trừ... dùng thế lôi đình mạnh mẽ trấn áp bên ngoài, không cần thiết nhiều lời nữa.
Chỉ thấy Hạo Thiên tức giận mà cười nói: “Ha ha ha, nếu các hạ đã khinh thường Thiên uy như thế, vậy ta muốn lĩnh giáo đôi chút cao chiêu của các hạ.”
Nói xong, chỉ thấy khí thế của hắn đột nhiên cao lên.
Sau lưng đột nhiên hiện lên vô số ngân hà đang chuyển động, hàng trăm triệu tinh thần lấp lánh trong ngân hà, vọt thẳng ra ngoài Tam Thập Tam Thiên, vô số pháp tắc ngưng tụ thành lưu ly, trân châu, mã não, chiếu sáng rạng rỡ.
Khí tức khủng bố lập tức bao trùm dòng sông Tuyên Cổ, chỉ thấy lực lượng thời quang lượn lờ giữa đất trời, uy áp vĩnh hằng ép đến Hỗn độn đều bắt đầu sụp đổ.
Đây chính là thực lực của Chuẩn Thánh đại viên mãn.
Cực kỳ khiếp người.
Hạo Thiên tự tin cho rằng sau khi bản thân thi triển uy áp Chuẩn Thánh đại viên mãn thì nhất định có thể ép Lý Nguyên toàn lực ứng đối.
Nhưng hắn trăm triệu lần không ngờ, sự việc lại hoàn toàn không giống với dự đoán của hắn.
Lý Nguyên lại có biểu cảm bình tĩnh đối mặt với uy áp khủng bố vô song như vậy.
Thược Dược vẫn thong dong như lúc ban đầu.
Ngay cả Hằng Nga, biểu cảm cũng mờ mịt, chứ không phải sợ hãi.
Nàng nhìn thấy hư không xung quanh sụp đổ, chỉ cảm thấy khó hiểu, tại sao ta không cảm giác được chút uy hiếp nào. Hạo Thiên nhìn chằm chằm vào gương mặt không sợ hãi của Lý Nguyên, dường như muốn nhìn thấu Lý Nguyên.
Trong lòng hắn nghĩ mãi không thông.
Đối mặt với việc hắn mượn lực lượng của tinh thần chu thiên, càn khôn thiên địa, ngoại trừ Thánh Nhân ra, không có bất kỳ tu sĩ Chuẩn Thánh nào có thể thờ ơ.
Lẽ nào người này là Thánh Nhân?
Lúc này, Hạo Thiên lập tức phủ định suy đoán của mình.
Sao người này có thể là Thánh Nhân, mỗi một Thánh Nhân xuất thế, trời đất tất sẽ có điềm lành chúc mừng.
Nếu người này thật sự là Thánh Nhân thì sao có thể yên lặng vô danh, nhưng rốt cuộc người này đã chặn uy áp Chuẩn Thánh đại viên mãn của bản thân như thế nào, trong lòng Hạo Thiên tràn ngập vô số nghi hoặc.
Chỉ cảm thấy từ khi hóa hình đến nay, chuyện kỳ lạ nhất từng gặp phải cũng chỉ như thế.
Ngay lúc Hạo Thiên đang nghi ngờ thì Thược Dược thản nhiên nhìn hắn một cái, giọng điệu khinh thường nói không nên lời: “Ánh sáng đom đóm, sao xứng ra tay với công tử nhà ta.”
Sắc mặt Hạo Thiên soạt một cái, trở nên đỏ ửng.
Ta, Hạo Thiên, Thiên Đình chi chủ, lại bị một nữ tử có dáng vẻ nha hoàn châm chọc là ánh sáng đom đóm.
Ức hiếp người quá đáng! Dao Trì cũng tức giận không thôi.
Nàng vốn tự cho mình rất cao, giờ phút này thấy có nữ tử còn kiêu ngạo hơn cả mình, trong lòng cực kỳ không vui.
Nàng có lòng muốn dạy nữ tử kiêu ngạo này một bài học, để nàng hiểu uy nghiêm của người đứng đầu nữ tiên.
Nhưng ngay lúc này, chỉ nghe thấy Thược Dược tiếp tục nói: “Các ngươi cũng thử uy áp của ta đi.”
Hạo Thiên, Dao Trì đang muốn lộ vẻ khinh thường.
Đột nhiên, sắc mặt hai người họ thay đổi cực lớn.
Bọn họ đột nhiên cảm nhận được một luồng khí tức khủng bố vô song thức tỉnh từ hồng mông.
Không biết dòng sông không gian và dòng sông thời gian xung quanh đã ngừng chảy từ khi nào.
Toàn bộ bầu trời phía trên Thái âm tinh được vô số cánh hoa rực rỡ bao phủ.
Những cánh hoa này trông vô cùng đẹp đẽ, nhưng đều là do đạo ấn vô song ngưng tụ thành, chỉ một mảnh đã có thể chấn nát hồng hoang, tái diễn thời không.
Bịch! Hạo Thiên và Dao Trì cảm nhận được luồng khí tức bá thiên tuyệt địa này, chỉ cảm thấy gan đều muốn nứt ra, vong hồn đều bốc lên.
Ngay cả chút lực phản kháng không có, trực tiếp quỳ gối trên mặt đất.
Hai tay, trán gần như dán trên mặt đất, thành thế đầu rạp xuống đất.
Hai người họ quỳ trên mặt đất, chỉ cảm thấy toàn thân như rơi xuống hầm băng, cơ thể vô cùng cứng ngắc, ngay cả mí mắt không thể động đậy, dường như toàn bộ lực lượng của hồng mông đều đặt ở trên người mình.
Mồ hôi to bằng hạt đậu trong nháy mắt thấm ướt y phục của hai người họ.
Đồng thời, trong lòng hai người họ cũng nhấc lên sóng lớn ngập trời, sinh ra muôn phần sợ hãi, muôn phần khiếp sợ, muôn phần nghi hoặc.
Đồng thời trong đầu còn điên cuồng hò hét.
Khí tức này, uy áp này, ít nhất cũng là Thánh Nhân mới có thể tản ra! Rốt cuộc người này là ai? Tại sao trước kia chưa từng nghe nói đến, hồng hoang lại xuất hiện Thánh Nhân từ khi nào vậy, nhưng nếu là Thánh Nhân, tại sao nàng lại giống người che ô cho người khác, lẽ nào nam tử đó còn lợi hại hơn Thánh Nhân? Các loại nghi hoặc tràn ngập trong lòng Hạo Thiên và Dao Trì, dường như muốn khiến đầu óc hai người họ nổ tung.
Luồng khí tức bá đạo mà Thược Dược tản ra chẳng những chấn đến mức vong hồn của Hạo Thiên, Dao Trì đều bốc lên, hồn phi phách tán, mà mấy Thánh Nhân của hồng hoang cũng bị kinh ngạc đến trợn mắt cứng lưỡi, trong lòng chấn động.
Lão Tử trực tiếp nhảy dựng lên từ trên bồ đoàn, hai mắt hắn nhìn chằm chằm vô số cánh hoa được sinh ra từ đạo ấn pháp tắc bên trên Thái âm tinh, đồng tử đều sắp trừng ra ngoài.
“Thiên Đạo chi cảnh, quả nhiên là Thiên Đạo chi cảnh.”
Âm thanh mang theo hoảng sợ, còn có một tia ngưỡng mộ cuồng nhiệt...
Bạn cần đăng nhập để bình luận