Ta Thân Phận Đại Đạo Bị Muội Muội Đắc Kỉ Công Khai

Chương 1211 - Tranh nhau chịu phạt!

Ðát Kỷ nói: “Mặc dù đệ tử của Vô Cực môn có hơi kiêu ngạo ngang ngược, nhưng không ngờ được bọn họ đối với sư phụ nhà mình cũng khá có lòng hiếu thuận. Ngược lại cũng không hoàn toàn quá xấu xa.”
Nữ Oa gật đầu.
Chuẩn Đề đạo nhân thấy đệ tử Vô Cực môn chắn cho Ngô Cực ở giữa, hắn lập tức có hơi khó xử nhìn Lý Nguyên mà nói: “Chưởng quỹ, bọn họ như này không hành hình được.”
Lý Thu Nguyệt nghe thấy lời nói của Chuẩn Đề, trong lòng nàng khẽ động, tức khắc liền phản ứng lại.
Nàng biết rõ người có thể làm chủ lúc này cũng chỉ có Lý Nguyên.
Vì vậy nàng không chút do dự quỳ xuống trước mặt Lý Nguyên, cầu khẩn nói: “Kính xin tiền bối bỏ qua cho sư phụ của chúng ta, họa là do chúng ta gây nên, không liên quan gì đến sư phụ, tiền bối muốn xử phạt thì trừng phạt ta đi, ta không oán hận một câu nào cả.”
Nói xong nàng bắt đầu dập đầu với Lý Nguyên.
Cái trán đập trên sàn nhà phát ra từng tiếng “bộp bộp”.
Giờ phút này, nàng đã biến thành người phàm, rất nhanh trên trán nàng đã chảy ra máu tươi nhưng nàng cũng không dừng lại.
Thấy Lý Thu Nguyệt cầu xin Lý Nguyên tha thứ, các đệ tử khác của Vô Cực môn cũng phản ứng lại, rối rít quỳ xuống trước mặt Lý Nguyên, bắt đầu xin tha cho Ngô Cực.
“Xin tiền bối hãy trừng phạt chúng ta đi.”
“Chúng ta bằng lòng chịu phạt thay cho sư phụ.”
“Kính xin tiền bối trừng phạt chúng ta.”
Lý Nguyên thấy đệ tử Vô Cực môn muốn chịu phạt thay Ngô Cực, lắc đầu nói: “Ta đã nói rồi, hắn muốn chịu phạt thay các ngươi, tất nhiên sẽ không nuốt lời.”
An Tiêu Tiêu vừa khóc vừa nói: “Tai họa là do bọn ta làm ra, không liên quan gì đến sư phụ, ngươi đừng đánh hắn.”
“Kính xin tiền bối hãy mở lòng khoan hồng.”
Lý Thu Nguyệt đau khổ cầu khẩn nói.
Ngô Cực thấy đệ tử xin tha cho mình, trong lòng rất là cảm động và vui mừng.
Vốn hắn vừa mới bị Chuẩn Đề quất, rất là bối rối, luống cuống nhưng giờ phút này thấy đệ tử hiểu chuyện như thế, hắn không khỏi lại khôi phụ lại dáng vẻ hăng hái như thường ngày.
Hắn nói với đệ tử: “Các ngươi đều đứng hết lên cho ta, không cần cầu xin hắn, không phải chỉ là 500 roi thôi sao, sư phụ chịu được.”
Hắn thúc giục Chuẩn Đề: “Mau động thủ đi. Nếu nhăn chân mày, ta sẽ không phải hảo hán!”
Chuẩn Đề đạo nhân nhìn thoáng qua Lý Nguyên, thấy Lý Nguyên gật đầu, lúc này hắn mới bắt đầu tiếp tục ra tay.
“Vụt, vụt...”
Roi Thất Tinh quất lên người Ngô Cực, lập tức đánh đến mức khiến Ngô Cực da tróc thịt bong, đau thấu nội tâm.
Nhưng lần này hắn lại gắt gao cắn chặt hàm răng, không để bản thân kêu ra thành tiếng.
Ta không thể mất mặt trước mặt đệ tử được.
Cho dù bị đánh, ta cũng phải đứng thẳng thân mình!
Ngô Cực phát cáu ở trong lòng.
Đệ tử của Vô Cực môn thì lại từng người nhìn đến ruột gan đứt từng khúc, lệ rơi đầy mặt.
Chỉ chốc lát sau, Chuẩn Đề đánh xong một trăm cái.
Sau đó đến phiên Tiếp Dẫn ra tay.
Đợi Chuẩn Đề đánh xong một trăm roi, chỉ thấy Ngô Cực đã trở nên thương tích đầy mình, trên người chỗ nào cũng là vết roi màu máu.
Nhưng hắn lại thật sự cắn răng để kiên trì, cũng không có kêu la thảm thiết xin tha.
Chỉ có điều, thân thể của hắn lại bởi vì quá mức đau đớn mà không khống chế nổi mà đang run rẩy.
Đệ tử Vô Cực môn như Lý Thu Nguyệt An Tiêu Tiêu sớm đã biến thành dáng vẻ khóc sướt mướt.
Khóc bù lu bù loa.
Nhưng, Lý Nguyên cũng không có bởi vì vậy mà giảm bớt trừng phạt với Ngô Cực.
Hiện tại biết khóc rồi, trước kia lúc hiếu thắng chiếm đạo quan của Dương Thiền, lúc mà Cừu Thiên Huyết có ý đồ muốn dùng vũ lực để cướp Kỳ Lân ấn mà Đát Kỷ đã có được, bọn họ chính là rất phách lối.
Vì vậy nhất định phải cho bọn họ bài học nhớ đời.
Suy cho cùng, Lý Nguyên cũng không muốn tính mạng của những người này, cũng đã coi như rất nhân từ rồi.
Sau khi Tiếp Dẫn đánh xong, Tam Thanh bắt đầu hành hình.
Nhưng lúc Tam Thanh ra tay, cố ý lưu tình không ra tay quá nặng.
Đặc biệt là hai người Thông Thiên và Nguyên Thủy, cũng chỉ là tính toán một chút, nhìn roi Thất Tinh múa may mạnh mẽ mang theo tiếng gió, nhưng thật ra đánh vào căn bản không có lực.
Nếu không thì. Cho dù ý chí của Ngô Cực kiên định, chỉ sợ cũng không kiên trì nổi 500 cái, vẫn phải kêu lên.
Nhưng dù là như vậy, Ngô Cực vẫn bị đánh đến ngồi phịch trên mặt đất.
Hắn muốn đứng thẳng lên, cuối cùng vẫn không làm được.
Mặc dù Lý Nguyên biết Tam Thanh lưu tình, nhưng hắn cũng không nói gì, coi như là đồng ý ngầm với hành vi của Tam Thanh.
“Chưởng quỹ, đánh xong 500 cái rồi.”
Nguyên Thủy Thiên Tôn trả lại roi Thất Tinh cho Lý Nguyên, cung kính nói.
Lý Nguyên gật đầu, hắn nhìn Ngô Cực thương tích đầy mình, toàn thân là máu, bình tĩnh nói: “Lần này chẳng qua là trừng phạt nhỏ, hi vọng sau này ngươi có thể nhớ kỹ lần dạy dỗ này, ràng buộc hành vi của bản thân và đệ tử môn hạ cho tử tế, bất cứ lúc nào cũng giữ cũng lòng kính sợ, cho dù ngươi có hệ thống, cũng có người có thể trừng phạt ngươi.”
Ầm!
Ngô Cực nghe thấy Lý Nguyên nói ra hai chữ ‘Hệ thống’, chỉ cảm thấy có một tiếng sét vang lên trong đầu hắn, sợ hãi đến mức ngay cả đau đớn trê người cũng không màng đến.
Vẻ mặt hắn trợn mắt há hốc mồm nhìn Lý Nguyên, trong ánh mắt tràn đầy vẻ kinh hãi và không thể tin nổi.
Vốn dĩ hắn chuẩn bị chịu nhục, sau khi quay về sẽ lợi dụng hệ thống để âm thầm tích góp thực lực từng chút một, chờ tương lai sẽ báo thù rửa hận.
Chịu loại nhục nhã vô cùng như này, đương nhiên hắn sẽ không từ bỏ ý đồ.
Nhưng hắn là nam nhân có hệ thống, cho dù tu vi của Lý Nguyên có khiến hắn cũng đoán không ra, nhưng hắn vẫn có lòng tin báo thù rửa hận.
Hệ thống chính là sức mạnh của hắn.
Nhưng giờ phút này, hắn lại nghe được thứ được hắn coi là con át chủ bài từ trong miệng Lý Nguyên.
Điều này làm cho hắn làm sao mà không kinh ngạc, làm sao mà không bối rối, làm sao mà không ngớ ra?
Bạn cần đăng nhập để bình luận