Ta Thân Phận Đại Đạo Bị Muội Muội Đắc Kỉ Công Khai

Chương 1920 - Mất mặt!

“Nói như vậy, Lý công tử đã sớm suy tính ra mục đích của ta?”
Lâm Bình Chi kinh ngạc hỏi.
Lữ Tú Tài: “Đương nhiên, buổi sáng ngày ngươi mới quỳ ở đây, Lý Nguyên đã biết thân phận của ngươi, cũng tính ra mục đích của ngươi. Chỉ là, hắn muốn khảo nghiệm lòng thành của ngươi, mới phớt lờ không hỏi tới ngươi.”
Lâm Bình Chi nghe vậy, trong lòng lập tức kích động không thôi.
Nói như vậy, Lý Nguyên thực sự giống như đồn đại, có thể suy tính quá khứ tương lai.
Lần này ta tới đúng nơi rồi!
Lâm Bình Chi khắc chế kích động trong lòng, hắn từ dưới đất đứng lên, theo Đồng Tương Ngọc và Tú Tài, đi vào khách điếm.
Đến nỗi tiền đồng rơi vãi trên mặt đất, hắn hoàn toàn không để ý.
Hắn chỉ hoá trang thành khất cái, lại không phải khất cái thật, đương nhiên sẽ không cần tiền đồng người khác bố thí.
Tuy rằng, bây giờ hắn đã nghèo túng, nhưng sẽ không cần người khác bố thí tiền đồng.
Song ba người Đại Chủy, Lão Bạch, Tiểu Quách nhìn chằm chằm tiền đồng trên đất, không tự chủ được liếc nhìn lẫn nhau, trong mắt lóe ra thần quang kỳ dị.
Ngay sau đó, ba người lấy tư thế nhanh như chớp, bắt đầu tranh cướp...
“Đừng cướp, đây là ta thấy trước!”
“Cái gì mà ngươi thấy trước, ai nhặt được trước chính là của người đó.”
“Đệt, đừng cướp trên tay ta nữa!”
Đồng Tương Ngọc thấy đám tiểu nhị của mình, vì mấy tiền đồng, mà có dáng vẻ giành giật vui quên trời quên đất trên đường cái, lập tức dùng hai tay ôm kín mặt mình.
Mất mặt!
Trong khách điếm.
Đồng Tương Ngọc nói với Lâm Bình Chi: “Ngươi ngồi đây chờ một lát, sau khi Lý Nguyên đánh răng rửa mặt xong, sẽ xuống đây.”
Lâm Bình Chi: “Ta đứng là được rồi.”
Hắn biết hình tượng của mình bây giờ, vẫn là đừng làm dơ khách điếm.
Đồng Tương Ngọc nghe vậy, cũng không miễn cưỡng.
Một lúc lâu sau, Lý Nguyên mới không nhanh không chậm từ trên lầu đi xuống.
Lâm Bình Chi nhìn thấy Lý Nguyên, trên mặt không nhịn được trở nên kích động.
Ánh mắt hắn nhìn Lý Nguyên, tràn đầy chờ mong.
“Lâm Bình Chi bái kiến Lý công tử!”
Hắn vội hành lễ với Lý Nguyên.
Lý Nguyên đi thẳng vào vấn đề, trực tiếp nói cho Lâm Bình Chi đáp án: “Thứ ngươi muốn, được đặt trên xà nhà ở nhà cũ Lâm gia các ngươi.”
Vẻ mặt Lâm Bình Chi ngơ ra một lúc, tỏ vẻ rất bất ngờ.
Hắn không nghĩ tới, Lý Nguyên lại thẳng tahnwgs như vậy, trực tiếp nói cho hắn kết quả.
Vốn dĩ, hắn còn tưởng rằng, chính mình còn phải bán thảm, tranh thủ sự đồng tình của Lý Nguyên một hồi.
Hoặc là, ăn nói khép nép cầu xin Lý Nguyên mấy lần, Lý Nguyên mới sẽ nói cho hắn biết cơ.
Không nghĩ tới, đối phương trực tiếp đi thẳng vào vấn đề nói cho hắn đáp án.
Người này làm việc, đúng là có phong phạm cao nhân!
Trong lòng Lâm Bình Chi xoay chuyển đủ loại suy nghĩ, nhưng trên mặt lại không do dự, chỉ thấy hắn quỳ gối trước mặt Lý Nguyên, trịnh trọng hành lễ với Lý Nguyên, thành khẩn nói: “Đại ân đại đức của Lý công tử, Lâm Bình Chi suốt đời khó quên. Nếu như tương lai được báo thù lớn, Lâm Bình Chi nhất định sẽ hoàn trả ân tình của Lý công tử gấp bội.”
Lý Nguyên gật đầu.
Hắn không trông chờ người khác có thể trả ân tình gì cả.
Hắn và Lâm Bình Chi cũng không còn chuyện gì để nói, vì vậy trực tiếp đuổi người: “Ngươi có thể đi rồi.”
Hắn nhìn Đại Chủy đang vui mừng rạo rực đếm tiền đồng, nói: “Đại Chủy, nên nấu cơm sáng rồi nhỉ?”
Đại Chủy vừa đếm tiền đồng, vừa trả lời: “Được, ta đi ngay đây.”
Lâm Bình Chi lại hành lễ với Lý Nguyên, rồi vội vàng rời khỏi khách điếm, chuẩn bị đi tìm Tịch Tà kiếm phổ của hắn.
“Ngươi cảm thấy, Lâm Bình Chi có thể thành công báo thù không?”
Sau khi Đồng Tương Ngọc thấy Lâm Bình Chi rời đi, bèn hỏi Lý Nguyên.
Lý Nguyên hờ hững nói: “Nếu như, hắn có thể thuận lợi lấy được Tịch Tà kiếm phổ, muốn báo thù, cũng không khó.”
Đồng Tương Ngọc nghe vậy, tức khắc cau mày: “Ý của ngươi là, hình như Lâm Bình Chi muốn lấy được Tịch Tà kiếm phổ, cũng không thuận lợi?”
Lý Nguyên ung dung nói: “Nguyên do Lâm gia bị diệt môn lần này, cũng là vì Tịch Tà kiếm phổ, rất nhiều người đều nhìn chằm chằm quyển bí tịch này. Bây giờ, gần trạch viện Lâm gia, nhất cử nhất động, đều có người giám thị. Muốn lặng yên không tiếng động lấy được kiếm phổ, tự nhiên không dễ dàng.”
Đồng Tương Ngọc lo lắng nói: “Vậy trước đó sao ngươi không nhắc nhở hắn?”
Lý Nguyên hỏi ngược lại: “Chuyện này còn cần nhắc à?”
Đồng Tương Ngọc: “...”
“Canh gà tới đây!”
Đúng lúc này, Đại Chủy bưng một nồi canh gà đi ra.
Sau khi ăn canh gà xong, Lý Nguyên lại ra ngoài du ngoạn.
“Thiếu gia, nơi này có khách điếm, chúng ta ở nơi này nghỉ chân đi!”
Lúc sắp đến chạng vạng, khách điếm lại có ba khách hàng xa lạ thần thái vội vã bước vào.
Ba vị khách này, hai nam một nữ, nhìn qua đều chừng hai mươi ba, hai mươi bốn tuổi.
Trong đó, một nam tử bạch y, dáng dấp anh tuấn tiêu sái, phong lưu phóng khoáng, một bộ trang phục phiên phiên giai công tử, nhìn còn tuấn tú hơn Lão Bạch sáu bảy phần.
Đặc biệt là, khí chất nho nhã, phong thái cao quý trên người hắn, càng không phải Lão Bạch có thể sánh được.
Một nam tử khác, trên vai đeo một bọc vải, tuy rằng dáng dấp mi thanh mục tú, dung mạo xấp xỉ Lão Bạch, nhưng lại ăn mặc kiểu thư đồng.
Nữ tử bạch y còn lại, thì dung mạo diễm lệ, dáng người yểu điệu.
Chỉ là, từ cái bụng lớn của nàng có thể thấy được, nàng đã có thai, hơn nữa, cũng sắp lâm bồn.
Nhưng điều này lại không hề ảnh hưởng đến mị lực của nàng, ngược lại cho nàng thêm một phần ôn nhu của mẫu tính.
Nam tử bạch y và nữ tử bạch y đứng chung một chỗ, như kim đồng ngọc nữ, đúng là trời sinh một đôi.
Lão Bạch thấy dáng vẻ nổi bật bất phàm của nam tử bạch y, trong lòng tiếc nuối một hồi.
Sao lại có một nam nhân dáng dấp đẹp trai hơn ta?
Cứ như vậy, sao ta còn làm phái thần tượng được nữa?
Trong lòng hắn oán giận, mặt lại không hề lộ vẻ gì khác thường, vội vàng tiến lên chào hỏi: “Ba vị khách quan, là nghỉ chân hay là ở trọ.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận