Xích Tâm Tuần Thiên

Chương 998: Hoa nở người không biết, hoa tàn không người yêu

Bên trong cung điện của Cô Hoài Tín, thần thông Thiên Môn thuộc Quý Thiếu Khanh tái hiện!
Nếu cảnh này được đám người xem trận chiến đài Thiên Nhai kia nhìn thấy, chắc chắn sẽ rung động thật lớn.
Nhưng Cô Hoài Tín, dù sao cũng là Cô Hoài Tín.
Lão ngồi ở đó, mí mắt cũng không nhướng lên chút nào.
"Đây không phải Thiên Môn chân chính." Lão lạnh nhạt nói.
Trúc Bích Quỳnh nhìn lão: "Nếu như coi nó là thật, thì nó có thể là thật. Ngài có thể nói cho ta nhiều chi tiết về thần thông Thiên Môn, vậy nó sẽ càng thật hơn."
"Cho dù thật hơn nữa, cũng không phải là thật. Có ý nghĩa gì chứ?" Cô Hoài Tín hỏi.
Lão đương nhiên biết đây là biểu hiện dũng mãnh dường nào, đương nhiên biết điều này có ý nghĩa gì.
Cho nên hỏi câu này vẫn là một loại thử thách.
Trúc Bích Quỳnh chỉ hỏi: "Làm đệ tử của ngài, cần phải đối mặt đối thủ giống như ngài sao?"
Cô Hoài Tín cười.
Đây là lần thứ hai lão cười trong hôm nay, khác với vẻ lạnh lẽo khắc chế trong lần đầu, lần này, lão thật sự nở nụ cười.
Lão không khỏi nghĩ, dù thế nào, Trúc Bích Quỳnh quả thật đã từng là đệ tử nhất hệ của lão.
Thế nhưng ...
Lão nhìn cánh cửa mơ hồ trong hư không kia, nâng lên một ngón tay, điểm xuống dưới, nói: "Dưới Thiên Môn, cấm phi hành."
Ngón tay của lão lại nhấc lên: "Trên Thiên Môn, ta chống đỡ."
Không đợi Trúc Bích Quỳnh thả lỏng một hơi, lão lại nói: "Đây là lời ta đã từng nói với Thiếu Khanh."
Giọng nói của lão ôn hòa, cho nên nghe rất đau thương.
Giờ khắc này lão không còn là Tịnh Hải trưởng lão, không còn là Chân Nhân đương thời, mà chỉ là một ông lão nhớ lại quá khứ, đau đớn vì mất đi đồ đệ yêu quý.
Bầu không khí lập tức đọng lại.
"Làm lãnh tụ của một phe phái, có vô số người đi theo ta ăn cơm.
Ta cần phải cân nhắc lợi ích, bất cứ một lựa chọn nào, bất cứ một quyết định nào của ta, đều phải cân nhắc lợi và hại. Nhưng vì như thế, lại muốn ta xoá đi tất cả tình cảm của mình sao? Ta là Chân Nhân đương thời, nhìn thấy thế giới thật, lại không giữ được sự chân thật trong lòng."
"Người phía sau ta, muốn ăn thịt, đẩy ta xoá sạch bi thương. Phía trước ta, có đại cục, ép ta không được phép bi thương."
Cô Hoài Tín nhẹ nhàng nhíu mày lại, dùng một loại ánh mắt hoang mang, bao hàm tức giận, nhìn Trúc Bích Quỳnh: "Tại sao loại sâu kiến nho nhỏ như ngươi, đã hoàn toàn không liên quan gì đến ta, lại dám coi nhẹ tình cảm của ta?"
Áp lực kinh khủng kia, người không đối mặt trực tiếp hoàn toàn không thể tưởng tượng được.
Trời long đất lở cũng không đủ để hình dung cảm giác áp lực mà một vị Chân Nhân mang đến.
Nhưng Trúc Bích Quỳnh lại đứng lên.
Cánh cửa cổ xưa như ảo như thật ở giữa mái vòm đại điện đã tiêu tan.
Nàng đứng ở đó, lần đầu tiên đứng như một thanh kiếm.
Nàng đã từng thấy rất nhiều lần, sống lưng thẳng tắp kia.
Bây giờ nàng cũng đứng như vậy.
Điều này khiến nàng sinh ra vô tận lực lượng.
"Cô Chân Nhân, bởi vì ta tôn trọng tình cảm của ngài, ta tôn trọng tình cảm của ngài hơn bất cứ ai. Cho nên ta mới đến, thể hiện ra giá trị của ta với ngài."
"Ta không dám che giấu với Chân Nhân đương thời như ngài, ta cũng không có khả năng giấu được."
"Không cần thiết phải úp mở, Khương Vọng vào sinh ra tử vì ta, ta mang ơn hắn. Nhưng cùng lúc, ngài lại hận hắn thấu xương. Quả thật, có ít người không tôn trọng tình cảm của ngài, dùng quy tắc, dùng đại cục để ép buộc ngài. Nhưng ta biết, hận thù không thể ép được, cuối cùng sẽ có một ngày tình cảm sẽ bùng lên.
Dù có nhiều ràng buộc hơn nữa, cũng chỉ có thể ràng buộc ngài trong chốc lát, không ai có thể trói buộc ngài một đời."
"Ta muốn sống sót thật tốt, ta cũng muốn Khương Vọng sống sót. Cho nên ta đến tìm ngài."
"Ta thể hiện ra giá trị với ngài, không phải chỉ để ngài coi trọng giá trị, mà ta muốn ngài biết được, ta ưu tú hơn, càng đáng giá bồi dưỡng hơn Quý sư huynh. Việc Quý sư huynh có thể làm được, ta cũng có thể làm được, mà làm càng tốt hơn. Về mặt giá trị, ta có thể thay thế Quý sư huynh."
"Một đời của Quý sư huynh, ngắn ngủi mấy chục năm. Với ngài lại như chớp mắt là qua. Ta có thể dùng nhiều thời gian hơn để làm bạn với ngài, ta sẽ bù đắp chân tình, bồi dưỡng tình cảm sư đồ giữa chúng ta. Về mặt tình cảm, ta cũng có thể thay thế Quý sư huynh."
"Quý sư huynh đã làm chuyện ngu xuẩn, ta sẽ không như vậy.
Quý sư huynh làm việc ác, ta sẽ không làm vậy. Ta trải qua nỗi khổ của thế gian, ta càng hiểu và trân trọng nó."
"Ta không dám hy vọng xa vời, ta có thể chi phối quyết định của ngài. Ta chỉ hy vọng một ngày kia, khi ngài cũng xem ta là đồ đệ yêu quý, có thể nhớ đến tâm tình của ta đôi chút, không làm việc khiến ta đau lòng. Ta hy vọng dùng tất cả cố gắng của ta để đền bù tổn thất và tổn thương tình cảm của ngài."
Trúc Bích Quỳnh chậm rãi kết thúc: "Đây là yêu cầu xa vời không có ý nghĩa của ta."
Cô Hoài Tín nghe hết một đoạn bộc bạch thật dài này, vẻ tức giận trong mắt biến mất.
Như lời Trúc Bích Quỳnh nói, muốn giấu giếm bản chất trước một vị Chân Nhân đương thời, là chuyện gần như không thể làm được.
Giống như Thiên Môn gần như có thể lấy giả đánh tráo kia, lão liếc mắt là nhìn ra thật giả.
Dù cảm xúc nhỏ bé nhất của Trúc Bích Quỳnh lúc này, đều lộ ra hết trong mắt lão.
Động Chân, Động Chân.
Đối với Chân Nhân, cái gọi là xương tướng, thần tướng bề ngoài, đều không quan trọng. Liếc nhìn quá khứ, lập tức thấy được bản chất.
Cho nên lão nhìn ra được. Trúc Bích Quỳnh đang nói thật lòng.
"Ngươi khiến ta cảm thấy thú vị." Cô Hoài Tín chậm rãi nói:
"Nhưng làm sao ta có thể tin tưởng được, ngươi không oán hận ta vì hành động của Quý Thiếu Khanh, hay Bích Châu đây? Ngươi cảm động và nhớ đến Khương Vọng như thế, làm sao ta có thể tin tưởng, một ngày kia, ngươi sẽ không đâm sau lưng ta vì hắn? Tình thầy trò, ha ha... Chẳng lẽ tình cảm con người có thể dùng hiệu quả và lợi ích để có sao?"
Trúc Bích Quỳnh nhìn thẳng lão: "Chắc hẳn ngài đã biết rất rõ tất cả mọi chuyện của ta trong Điếu Hải Lâu, biết ta là một người đơn giản đến mức nào, luôn luôn không tranh quyền thế, cho tới bây giờ đều vô hại với người khác."
Cô Hoài Tín cũng không phủ nhận, nhưng lão nói: "Nhưng bây giờ, ngươi đã thay đổi."
"Quân tử luận việc làm, không luận tâm, nếu luận tâm thì trên đời không có người hoàn mỹ." Trúc Bích Quỳnh cúi người hành lễ: "Sư phụ. Ngài không nên đoán ta nghĩ gì về ngài, ngài chỉ cần xem ta làm thế nào."
"Trước kia tại sao ta không phát hiện, môn đệ của ta lại có một đứa trẻ thú vị như thế?" Cô Hoài Tín nhìn nàng đầy hăng hái:
"Thời khắc sống còn có thể mang đến cho người ta thay đổi cực lớn như vậy sao? Ngươi giống như... thay đổi thành một người khác."
"Yêu ma quỷ quái nào, có thể giấu giếm được ánh mắt của Chân Nhân? Sư phụ, ngài đã đứng trên vạn người rồi. Hiện tại điều chúng ta cần làm là khiến người khác nhìn thấy tương lai." Trúc Bích Quỳnh dùng giọng điệu bình tĩnh mà chắc chắn nói: "Ta có thể là tương lai đó."
Lời nàng nói có đúng hay không, chính Cô Hoài Tín rõ ràng nhất.
Một phe phái, phải có người dẫn đầu, cũng phải có người đến sau. Nếu không có người kế tục, khó tránh khỏi sẽ khiến người ta xem nhẹ, tổn thất lâu dài. Vì sao lão cố gắng bảo về Quý Thiếu Khanh như vậy, không chỉ vì tình cảm thầy trò, ngoài ra, trong các đệ tử của lão, chỉ có Quý Thiếu Khanh mới khiến người khác nhìn thấy tương lai.
Nhưng...
Cô Hoài Tín hỏi: "Ngươi thật có tương lai sao?"
"Ta tin tưởng là có." Trúc Bích Quỳnh bình tĩnh nói: "Tin thì sẽ có."
"Ta rất tò mò một chuyện." Giọng nói của Cô Hoài Tín trở nên nhẹ nhàng, chậm chạp: "Nếu bản tọa vẫn cự tuyệt ngươi, ngươi sẽ làm thế nào?"
Trúc Bích Quỳnh không chút do dự nói: "Trước kia Tần Chân Nhân rất thích tỷ tỷ của ta."
Cô Hoài Tín không tỏ rõ ý kiến: "Tần Chân Nhân có sát tính rất nặng, lão dịu dàng, kiên định trước kia sẽ thích, nhưng lão cực đoan, hẹp hòi sau này chưa chắc sẽ thích."
"Nhưng ta tin tưởng" Trúc Bích Quỳnh tự tin nói: "Cho dù Tần chân nhân không thích, cũng sẽ không cự tuyệt một thiên kiêu."
Ai có thể tưởng tượng ra được, tiểu cô nương đã từng trong sáng, nhát gan kia, không ngờ nàng lại ... tự cho mình là thiên kiêu!
"Ha ha ha ha..."
Bên trong đại điện, vang lên tiếng cười của Cô Hoài Tín.
Bạn cần đăng nhập để bình luận