Xích Tâm Tuần Thiên

Chương 2169: Chỉ có ta vô năng lại vẫn tiến về phía trước

Lúc đó chia tay ở ngoại thành Phong Lâm, Hướng Tiền còn ở tu vi Đằng Long cảnh, lúc đó Khương Vọng đã thành tựu Nội Phủ.
Lúc đó Hướng Tiền đã trở lại như xưa, buông lời táo bạo, muốn ở Nội Phủ cảnh, cùng Khương Vọng tranh danh hiệu vô địch Nội Phủ.
Khương Vọng cũng nói, muốn để Hướng Tiền mài kiếm cho mình.
Hiện tại đã qua vài năm, Hướng Tiền đã bước vào Nội Phủ cảnh mấy năm, mà Khương Vọng đã tiến lên Thần Lâm.
Nhưng Hướng Tiền vẫn tự hỏi.
Hắn ta vẫn chưa quên lời hứa năm đó.
Trong nhiều đêm dài tĩnh lặng, hắn ta vẫn luôn nhớ đến cuộc trò chuyện giữa hai người trẻ tuổi trước mối thù nợ máu.
Chân chính giao thủ lúc cùng cảnh Nội Phủ đã là chuyện không thể, chỉ là để Khương Vọng xem một kiếm này, cũng đủ để phân biệt mạnh yếu - không gặp đã ba năm rồi. Ta nay đã vô địch trong Nội Phủ cảnh hay chưa?
Khương Vọng chỉ nói:
“Đương nhiên.”
Cho nên Hướng Tiền chậm rãi nhắm hai mắt lại, năm tháng như nước chảy, lúc cặp mắt cá chết kia lần nữa mở ra, đã kiếm quang đầy mắt, sắc bén kinh người!
Cũng không có động tác gì khác, chỉ giơ ngón trỏ lên, vô cùng tùy ý chỉ lên.
Giống như vẩy mực vẽ tranh sơn thủy, phóng khoáng sơ cuồng.
Vù!
Chợt vang lên một tiếng rít, dường như đâm xuyên qua màng nhĩ của người nghe.
Rất nhiều du kỵ đi theo phía sau xa giá đều theo tiếng ngửa mặt nhìn lên trời cao, lại chỉ thấy mây tầng trung tách ra, một đuôi cầu vồng theo gió lốc xuất hiện!
Nhưng trong đôi mắt đã chuyển ánh vàng ròng của Khương Vọng, nó không chỉ là một thứ cực kỳ sắc bén, mà còn là một loại đường nét tinh chuẩn. Nét vẽ này một đường quét đến, miêu tả một Hướng Tiền chán chường, một Hướng Tiền không cam lòng, một Hướng Tiền bất ngờ giãy giụa, và thống khổ dài lâu!
Từ trong thống khổ, vô vọng, xuất hiện “duy ngã”.
Khương Vọng tinh tường nhìn thấy, một thanh kiếm nhỏ không chuôi, đang dùng tốc độ kinh khủng, không ngừng xuyên thấu chướng khí, bay thẳng về hướng mặt trời.
Loại tốc độ này, tuyệt đối đã đạt đến khả năng cực hạn của tu sĩ Nội Phủ bình thường.
Nhưng nó cũng chưa phải là cực hạn của một kiếm này.
Hướng Tiền nâng tay phát ra kiếm này, mỗi giây trôi qua, lại càng nhanh hơn.
Từng lần chồng chất, càng bay càng xa. Liên tiếp gia tốc 18 lần!
Cuối cùng thậm chí đục qua Thiên Phong, thoát khỏi tầm nhìn của Càn Dương Xích Đồng!
Chỉ mỗi chiêu thức này, Nội Phủ trong thiên hạ, không mấy người có thể thoát.
Chẳng trách có thể đánh cho những người cùng cảnh trong Kiếm Các không thắng nổi, khiến Tư Không Cảnh Tiêu thẹn quá hóa giận, muốn treo ngược hắn ta lên.
Khương Vọng kinh ngạc cảm thán.
Chử Yêu lại càng từ trong xe chui đầu ra, cố gắng nhìn lên bầu trời, rất lâu sau mới nói:
“Sư bá, kiếm của người đâu? Có phải là bay đi mất rồi không?”
Hướng Tiền không hề để ý giơ ngón trỏ lên, coi như trả lời. Một sợi kiếm quang ngưng luyện hơi co lại, đang xoay tròn trên đầu ngón tay.
Hắn ta nửa sống nửa chết nói:
“Trước đó sau khi tách khỏi ngươi, ta đến Nhuế quốc thử tay nghề, sợ tay nghề của mình còn non, tìm cảm giác một chút. Sau đó lại đến Lạc quốc, Uyển quốc rồi đến Ngọc Kinh Sơn.”
Khương Vọng khách quan nói:
“Với sát lực Đằng Long cảnh của ngươi, cho dù là trên Ngọc Kinh Sơn, cũng không có địch thủ.”
Hướng Tiền nói tiếp:
“Đám đạo sĩ kia không hề làm khó ta, còn hy vọng ta Thần Lâm rồi lại đến, họ rất nguyện ý tiếp nhận lời khiêu chiến, so kiếm, không biết mạnh đến cỡ nào… Sau khi xuống Ngọc Kinh Sơn, ta lại một đường xuôi nam, tới Tần quốc, ở thành Vị Thủy thành tựu Nội Phủ. Rồi đi qua Vũ Quan, đến Ngu Uyên, không đi vào quá sâu. Sau khi ra khỏi Ngu Uyên, ta lại đi về hướng đông, ngang qua các nước Tuyên, Kiều, Sở, Xuyên Lí, Việt, rồi đến Kiếm Các.”
Khương Vọng hỏi:
“Ở Sở quốc, người ngươi khiêu chiến là ai?”
Hắn biết tất nhiên không phải Tả Quang Thù, bởi vì trong thư Tả Quang Thù không hề nói gì về việc này. Nhưng nếu như đối thủ mà Hướng Tiền khiêu chiến là Khuất Thuấn Hoa, nếu như Khuất Thuấn Hoa cũng không keo kiệt mà sử dụng Hạp Thiên, vậy thì giữa hai người cùng ở Nội Phủ cảnh này, thắng bại thật sự khó mà đoán được.
Hướng Tiền nói:
“Vốn muốn khiêu chiến Hạng Bắc, nhưng mà còn đang bế quan chưa ra, đành phải bỏ lỡ. Người ta khiêu chiến chính là Đấu Miễn của phủ Vệ Quốc công Đại Sở.”
Hạng Bắc sau khi ra khỏi Sơn Hải Cảnh liền lựa chọn bế quan, Khương Vọng đã biết, nhưng cũng không biết bế quan lâu vậy rồi còn chưa kết thúc.
Suy nghĩ một chút, nói:
“Hạng Bắc có thiên phú cực cao, bá đạo vô song. Nhưng mà Thôn Tặc Bá Thể, cũng khó chịu nổi một kiếm này của ngươi. Thứ ảnh hưởng đến thắng bại giữa các ngươi, chính là hắn ta có thể dùng thiên sinh trùng đồng của mình đồng điệu với thần hồn hay không, nhưng ngươi có Long Quang Xạ Đấu trấn giữ Thông Thiên Cung… Phần thắng của hắn ta rất thấp. Đương nhiên, không biết hiện tại thành quả bế quan tu hành của hắn ta thế nào, phán đoán của ta chỉ căn cứ vào sự tiếp xúc trước đó.”
Hướng Tiền chậm chạp nói:
“Ta một đường đi tới, từ bắc xuống nam, từ tây sang đông, chỉ thua Tần Chí Trăn một trận. Trận chiến ấy, ta lâm trận thành tựu Nội Phủ, bại rất thê thảm.”
Khương Vọng nói:
“Nếu như ngươi và Tần Chí Trăn đồng thời tấn nhập Nội Phủ, Tần Chí Trăn sẽ không phải là đối thủ của ngươi. Nhưng mà hắn ta là một người càng ngày càng kinh khủng. Với trạng thái Nội Phủ của ngươi hiện tại, so với trạng thái Nội Cảnh phủ đỉnh phong của Tần Chí Trăn, thì thắng bại vẫn chưa rõ.”
Với ánh mắt hiện tại của Khương Vọng, đương nhiên có thể từ một kiếm vừa rồi của Hướng Tiền, phán đoán chính xác về thực lực hiện tại của Hướng Tiền.
Hướng Tiền rũ mắt nói:
“Trạng thái Nội Cảnh phủ đỉnh phong của Tần Chí Trăn, cũng không bằng trạng thái Nội Cảnh phủ đỉnh phong của ngươi, dù sao trong sử sách không có ai sánh kịp ngươi. Ý của ngươi là ta hiện tại, vẫn không theo kịp Nội Cảnh phủ đỉnh phong của ngươi?”
Khương Vọng nghiêm túc nói:
“Ngươi vẫn có cơ hội thắng, nhưng xác suất thắng bại sẽ là 3 - 7.”
“Ngươi bảy ta ba sao?”
Hướng Tiền hỏi.
Khương Vọng mỉm cười.
Hướng Tiền thất thần lại bất lực thở dài một câu:
“Đường phải đi vẫn còn dài!”
“Không đi sao?”
Khương Vọng hỏi.
Hướng Tiền cười ha ha:
“Người hiểu ta, chỉ có Khương Thanh Dương!”
Lời này vừa nói xong, từ phía đông bầu trời, nơi kiếm của Hướng Tiền bay tới, đột nhiên một ngôi sao lộng lẫy lóe sáng!
Giống như một kiếm thoát khỏi tầm nhìn của tất cả mọi người, trong khoảng thời gian nói chuyện này, vẫn luôn giết đến Thanh Long tinh vực ở phương đông!
Trong giây phút đó, ngay cả trâu trắng kéo xe, cũng bị sự sắc bén làm cho khiếp sợ, ngẩng đầu nhìn trời cao.
Mà Hướng Tiền chỉ dài giọng nói:
“Thanh Long thuộc mộc, dưỡng kiếm của ta!”
Tứ Linh tinh vực vẫn luôn là lựa chọn đầu tiên mà nhiều tu sĩ khi bước vào Ngoại Lâu cảnh lựa chọn nhất. Tính ổn định cũng như năng lượng của nó là điều không thể nghi ngờ, trong năm rộng tháng dài, được các vị tiên hiền mở rộng gần như vô hạn.
Quả thật là phương pháp tu hành phù hợp với thuật Phi Kiếm cần điểm rơi ổn định nhất.
Trong lúc nói chuyện, Hướng Tiền đã dựng lên Tinh Quang Thánh Lâu. Dùng một kiếm chém thành. Tòa kiến trúc này cao tận trời xanh, cách xa mịt mù. Ánh sao tỏa xuống, khiến cho nam tử nhìn chán nản này cũng xuất hiện một loại hào quang.
Còn chưa dừng lại, giọng nói lại nói:
“Bạch Hổ thuộc kim, mài mũi kiếm ta!”
Thế là Bạch Hổ tinh vực ở phương tây, cũng tỏa ánh sao. Trường ca của Hướng Tiền còn chưa dừng lại, Tinh Lâu nơi diêu viễn tinh khung, cũng liên tiếp được xây lên.
“Chu Tước thuộc hỏa đốt lò cho ta!”
“Huyền Vũ thuộc thủy dập lửa cho ta!”
Bốn tòa Tinh Quang Thánh Lâu lần lượt sáng lên, ánh sao giao hòa như dòng nước.
“Kiếm thành!”
Lúc đó giữa đất trời vang lên tiếng kiếm reo vang dội.
Mấy trăm du kỵ đi theo, quân đao bên hông đều theo đó kêu lên.
Ngay cả Trường Tương Tư đang nằm trong vỏ của Khương Vọng, cũng đáp lại một tiếng theo tự nhiên.
Sợi kiếm quang như thật như ảo ngưng luyện trên đầu ngón tay Hướng Tiền, trong chốc lát bộc phát hào quang, giống như trở về trời sao. Đợi đến khi nó dần rõ ràng trong tầm nhìn của mọi người, thì nó đã hóa thành thanh Long Quang Xạ Đấu không chuôi!
Mũi kiếm hướng lên trời, lẳng lặng chuyển động!
Quả là sắc bén không gì sánh bằng.
Chử Yêu ở trong xe chớp chớp mắt, lần đầu phát hiện, Hướng sư bá lôi thôi lếch thếch của mình, kỳ thật cũng rất uy phong.
Ngồi đối diện Chử Yêu đen gầy, Bạch Ngọc Hà da thịt trắng như tuyết ngọc lúc này cũng hơi sửng sốt.
Là bằng hữu cùng chung hoạn nạn với Hướng Tiền, lúc Hướng Tiền có bước nhảy vọt đương nhiên cảm thấy vui sướng. Nhưng cùng lúc đó, cũng có một loại cảm giác phức tạp khác thường.
Giống như trong câu chuyện xưa về người chăn dê và người đốn củi ngủ trên sườn núi. Đợi đến khi màn đêm buông xuống, người chăn dê lùa dê về nhà, dê đã ăn no. Mà người đốn củi lại chưa đốn được chút củi nào.
Ánh mắt lúc nhìn về Hướng Tiền, tràn đầy oán niệm. Ngươi có chiêu thức này sao ngươi không nói sớm, khiến ta cũng theo ngươi sa sút tinh thần lâu như vậy!
Trong lúc mọi người còn đang cảm tưởng, lúc Hướng Tiền mời Khương Vọng xem một kiếm này, sau đó một kiếm trảm phá tứ lâu, trong khoảnh khắc từ Nội Phủ đỉnh phong nhảy đến Ngoại Lâu đỉnh phong, chuyện này đương nhiên là không phụ phong thái của thuật Phi Kiếm cổ xưa.
Nhưng chỉ có mình Khương Vọng hiểu rõ, ngay ở giây phút vừa rồi, Hướng Tiền đã từ bỏ nỗ lực khiêu chiến kỷ lục Nội Phủ cảnh.
Chỉ có mình Khương Vọng nhìn thấy “Đạo” của Hướng Tiền, hiểu rõ tâm trạng hiện tại của hắn ta.
Nếu như nói “duy ngã” của Hướng Phượng Kỳ là “duy ngã vô địch”, không ai có thể sánh kịp.
Vậy thì duy ngã của Hướng Tiền, lại là “duy ngã vô năng”.
“Vô năng” là một loại nhận thức.
Sau khi nhìn thấy thiên phú cao nhất trên đời, sau khi hiểu rõ khoảng cách chênh lệch giữa mình và tuyệt đỉnh thiên kiêu.
Sau khi hiểu rõ sự khó khăn trên con đường mình đi, sau khi đã hiểu rõ, nghĩ đến việc cần phải làm, có thể cả đời đều không thể hoàn thành.
So với phần lớn người tu hành trên đời hắn ta chắc chắn có thiên phú hơn, nhưng mà so với những nhân vật như Hướng Phượng Kỳ, Khương Mộng Hùng thì lại chỉ có thể coi như là hạng người vô năng. Đây là cách nhìn khách quan của hắn ta.
Hắn ta đã có một khoảng thời gian khó khăn.
Hắn ta lại không muốn cứu vớt chính mình.
Hắn ta hiểu như vậy không tốt, nhưng mà, cứ như vậy đi.
Trước kia, hắn ta cứ sống một ngày lại tính một ngày, sống đần độn qua ngày.
Bây giờ cũng chỉ đang miễn cưỡng tiến về phía trước, nghĩ rằng “có lẽ có thể”.
Nếu như đến cuối cùng vẫn thật sự không thể, thế thì cũng không sao.
Thất bại thì thất bại, chết thì chết thôi.
Trên đời có những nhân vật tuyệt đỉnh, tiếc là hắn ta không nằm trong số đó. Trên đời có những câu chuyện đặc sắc nhất, chỉ có hắn ta là người vô năng.
Nhưng trong số những người vô năng trên đời.
“Chỉ có ta vô năng mà vẫn tiến về phía trước.”
Thừa nhận chính mình là một phế vật, thừa nhận chính mình không có khả năng thành công. Nhưng vẫn muốn tiến về phía trước.
Đây chính là con đường mà hắn ta chọn.
Khương Vọng hơi trầm mặc một lúc, nói:
“Còn nhớ lúc ở trấn Thanh Dương, ta và ngươi nói về hai người đó không? Một người trong số đó trên lưng mang một gánh nặng rất lớn, sau khi phá vỡ cực hạn Thông Thiên cảnh. Lại thua hai lần ở Đằng Long và Nội Phủ, cách càng ngày càng xa so với đối thủ của hắn… Nhưng hắn chưa bao giờ có giây phút nào không tin tưởng chính mình, ta thấy được, nắm đấm của hắn, vẫn luôn là chính hắn. Người đang ở đỉnh cao bất chợt rơi xuống mà vẫn kiêu ngạo không đổi, ta tin rằng sớm muộn gì cũng sẽ có lúc quật khởi. Trên thực tế, ở trên chiến trường, ta cũng đã nhìn thấy.
Mà người còn lại, đã giành được chiến thắng trong trận chiến người thừa kế của gia tộc. Lúc đó ta nói rằng, ta tin hắn ta nhất định sẽ là người chiến thắng cuối cùng, ngươi có tin không?
Từ đó có thể thấy, mọi chuyện trên đời, chỉ cần cố gắng hết sức, thì vẫn còn có một tia hy vọng.
Hiện tại ta muốn nói với ngươi, ta tin sẽ có một ngày, ngươi cũng sẽ đi đến đỉnh cao mà ngươi chưa từng tưởng tượng đến.”
Bạch Ngọc Hà ngồi trong xe dự thính, bị lời nói ấy kích phát ra ý chí chiến đấu vô tận.
Chử Yêu nhỏ bé, cũng âm thầm hạ quyết tâm phấn đấu ba ngày.
Chỉ mình Hướng Tiền ngồi bên cạnh Võ An Hầu, chẳng chút để ý thu hồi ngón trỏ. Long Quang Xạ Đấu vô cùng sắc bén ngay lúc đó liền biến mất, Tinh Lâu nơi chân trời cũng biến mất, một thân quang hoa đột nhiên biến mất.
Lại trở lại dáng vẻ lôi thôi lếch thếch, nửa tỉnh nửa mê kia.
Miễn cưỡng dựa trở lại buồng xe, giống như heo uốn éo vặn vẹo, tìm được một tư thế thoải mái nhất, nhắm hai mắt lại…
“Đánh xe của ngươi đi, Phấn Đấu huynh.”
Lão Sơn đương nhiên là một nơi tốt.
Vị trí của phủ Võ An Hầu vô cùng thích hợp.
Nghe nói trước kia từng xây dựng biệt phủ của Phụng quốc công Chu Anh, sau đó không biết vì sao lại bị san bằng.
Theo như lời Liêm Tước nói… vị đại tượng sư mà Tề thiên tử phái tới kia đã chọn lựa tỉ mỉ, chỉ theo vết tích cũ thôi! Ai mà không chọn được?
Thậm chí quay ngược lại xa hơn, Liêm thị Đại hắn ta cũng đã từng xây nhà ở đây. Không biết Liêm Tước ở đây lâu như vậy, có cảm ứng đặc thù gì không.
Khương tước gia hoàn thành xuất sắc nhiệm vụ tuần tra phía nam, khiến Cẩm An quay về đất Hạ. Ngồi xe trở về phủ, tất nhiên được đón chào rất nhiệt liệt.
Quan khảo đã kết thúc rất nhiều ngày, quan viên các nơi cũng đã chính thức nhậm chức. Cho nên khi xe trâu trên đường về phủ, không ngừng có quan viên đến bái phỏng, mọi người đều coi mình là môn sinh của Võ An Hầu.
Bạch Ngọc Hà nhìn thấy âm thầm kinh hãi, đối với sức ảnh hưởng của Khương Vọng ở đất hạ, có nhận thức càng thêm sâu sắc. Nói ra có chút khoa trương, nhưng so với Cao tướng gia, cũng chẳng khác gì.
Chỉ là Khương Vọng trực tiếp trốn vào trong xe, lấy cớ là tu hành, không hề xuất hiện.
Vô vàn sợi tơ hồng trần, cho dù hắn không thể lên trời, nhưng cũng không muốn bị bó buộc tay chân.
Úc Tân Điền vừa mới thu nhận cũng không thích hợp xử lý chuyện này, còn về phần Hướng Tiền và đôi mắt cá ươn trời sinh không ưa nổi kia, thật ra lại thích hợp làm cái bảng miễn tiếp khách, cho nên nhanh chóng trở thành phu xe - Tóm lại một đường bình an hồi phủ.
Mang thêm mấy người quay về, thật ra khiến biệt phủ Lão Sơn lạnh lẽo náo nhiệt thêm một chút.
Bạch Ngọc Hà thường xuyên chủ động thỉnh giáo Khương Vọng, Khương Vọng cũng không keo kiệt, ở trên người vị thiên kiêu Việt quốc này, tích cực thí nghiệm hiệu quả của những loại sát pháp khác nhau.
Chử Yêu đọc sách luyện võ như thường, Liêm Tước rèn sắt như thường, Hướng Tiền ngủ ngon như thường.
Lại nói tiếp, ba người Bạch Ngọc Hà, Hướng Tiền, Liêm Tước thật ra cũng có thể coi là người trẻ tuổi tài trí hơn người, tài năng bất phàm. Chỉ nói đến thiên phú tu hành, Liêm Tước chắc chắn là người kém nhất trong ba người.
Nhưng mà hiện tại đã tự mình tiếp quản Liêm thị, có triều đình Tề quốc chống lưng, nắm quyền lớn, Liêm thị lại phát triển vô cùng tốt, hơn nữa lệnh bài trấn Họa Thủy, thầm hợp ý trời, tốc độ tu hành cũng không chậm.
Chỉ là người khác đều dùng sát thuật tranh chấp, chỉ mỗi hắn ta, phương thức cầu đạo lại là luyện binh khí. Khương Vọng cũng vui vẻ được đóng cửa phủ sống qua ngày.
Gì mà thế cục Nam Cương, biến hóa quan trường, bố cục thiên hạ, hoàn toàn không quan tâm đến.
Mỗi ngày ngoại trừ tu hành, cùng những vị bằng hữu cùng lứa tính cách khác nhau uống chút rượu, khoa khoa tay, nói chút chuyện cổ kim, mắng mỏ Phương Tù. Lại thêm chỉ bảo tiểu đồ đệ, thỉnh thoảng đi thị sát thiết kỵ ngoài Lão Sơn một chút...
Ngoài ra cách ba đến năm ngày viết một bức thư.
Cuộc sống cứ trôi qua vừa thoải mái lại phong phú như thế.
Cho đến cuối tháng tám, con hạc giấy của Trọng Huyền Béo, bay tới từ Thái Hư Huyễn Cảnh.
Gặp nhau ở Tinh Hà Các, Khương Vọng có hơi xấu hổ.
Bởi vì cho đến tận khi tin của Trọng Huyền Béo tới, thì hắn mới nhớ đến chuyện Minh Không Hàn Sơn. Trước lúc đi quận Cẩm An, còn cố ý yêu cầu đề kỵ dừng lại ở đó, nhưng khi trở về hắn lại hoàn toàn quên mất chuyện này.
Chờ đến khi về đến biệt phủ Lão Sơn mới nhớ đến, lại cảm thấy mấy ngày nữa lại đi cũng không sao... Cứ thế liền kéo dài đến hiện tại vẫn chưa đến.
Trọng Huyền Béo vẫn cần cù chăm chỉ kinh doanh một đội buôn ở Tề quốc, phối hợp với trấn Thanh Dương, hắn bên này đến Nam Hạ đã lâu, nói là phải cố gắng làm việc...
Nhưng đất phong đã giao cho Độc Cô Tiểu, đề kỵ lại giao cho Tiết Nhữ Thạch, bản thân lại ngay cả cửa lớn đất phong của Trọng Huyền Béo cũng không hề bước vào.
“Chuyện đó, Minh Không Hàn Sơn của ngươi..”
Khương Vọng tiên phát chế nhân:
“Rất tốt, rất có tiềm lực phát triển”.
Nếu như trong quá khứ, Trọng Huyền Thắng tất nhiên có thể vừa nghe liền biết, hắn từ đầu không hề đi làm việc, không thể thiếu một phen chê cười.
Nhưng hôm nay lại chỉ nhìn Khương Vọng.
Thấy vậy, Khương Vọng rất mất tự nhiên, gần như muốn chủ động thừa nhận sai lầm.
“Quay về Lâm Truy một chuyến đi.”
Hắn ta nói như vậy.
Biểu cảm nhẹ nhàng, nhưng giọng nói lại có hơi ấm ách.
“Đi.”
Khương Vọng đồng ý rồi, mới hỏi:
“Chuyện gì?”
Vừa cười vừa nói thêm:
“Huynh đừng nói với ta, là huynh bị Quan Quân Hầu đánh cho khóc, muốn ta về trút giận cho huynh đấy.”
“Lão gia tử đi rồi.”
Trọng Huyền Thắng nói.
Bạn cần đăng nhập để bình luận