Xích Tâm Tuần Thiên

Chương 1620: Không được ham chiến (3)

Ghi chép trong Sơn Hải Dị Thú Chí. Thiên hung có chim, tên là Thực Nha, mắt xanh lục, mỏ đỏ, nhanh như chớp, thích ăn não người.
Lôi điện tàn phá khắp vùng biển, hai bên thiên kiêu giương cung bạt kiếm, không ai chịu nhường ai, đại chiến vô cùng căng thẳng.
Tiểu công gia Đại Sở xuất hiện trong tình hình như vậy, người mặc yên giáp màu xanh nhạt, hoa bào tung bay, cưỡi nước đạp sóng mà đến, từ xa đã vung tay, một Thủy Long uy phong lẫm lẫm gầm lên phóng ra biển, dọa Chung Ly Viêm và Phạm Vô Thuật phải bỏ chạy...
Thật là hào kiệt! Có vài phần khí thế anh hùng cứu mỹ nhân!
Chỉ có một điều không cân xứng là...
Khuất Thuấn Hoa, vị "mỹ nhân" được cứu này không những không dịu dàng chờ đợi ở nơi đó đưa làn thu thủy cho anh hùng, mà còn tức giận đuổi theo Chung Ly Viêm hàng chục dặm.
Thấy Chung Ly Viêm như bôi dầu vào lòng bàn chân, chạy tựa như ngựa phi nước đại, thực sự không đuổi kịp, nàng lúc này mới tức giận bỏ cuộc.
Tả Quang Thù đột nhiên cảm thấy, có lẽ mình đã cứu Chung Ly Viêm một mạng.
Khuất Thuấn Hoa quay trở lại, hơi khói màu xanh đậm tỏa ra, càng tôn lên vẻ đẹp tuyệt mỹ của thiếu nữ này. Nàng cũng mặc Vô Ngự Yên Giáp, đón tiếp Tả Quang Thù và Khương Vọng.
Một đạo thuật pháp được tự sáng tạo ra như Vô Ngự Yên Giáp, Tả Quang Thù đương nhiên đã sớm trao đổi với Khuất Thuấn Hoa.
Phủ Ngu quốc công đương nhiên không thiếu Nguyên thạch.
Thế nhưng Khuất Thuấn Hoa có cách khác để chống lại hoàn cảnh Trọng Huyền, lại không cần lúc nào cũng triển khai Vô Ngự Yên Giáp, nên gần như chưa từng sử dụng...
Tất nhiên khi Tả Quang Thù xuất hiện, tình hình đương nhiên khác hẳn.
Vô Ngự Yên Giáp rất tốt, nhất định phải thời thời khắc khắc sử dụng!
"Khương đại ca, may mà có các vị đến giúp!" Khuất Thuấn Hoa bay đến gần, tươi cười rạng rỡ, lễ phép chu toàn.
Khương Vọng đi theo sau Tả Quang Thù, rõ ràng cảm nhận được ý chí chiến đấu sôi sục trên người vị sư muội này. Hắn không khỏi có thêm phần tò mò... thần thông nàng giấu đi mà Tả Quang Thù nói rốt cuộc là gì? Tại sao nàng lại có lòng tin chiến đấu trực diện với Chung Ly Viêm khi chênh lệch tu vi rõ ràng như vậy?
Nguyệt Thiền Sư mặt trường bào màu xám đứng bên cạnh Khuất Thuấn Hoa, im lặng như tượng, không ai có thể nhìn thấu cảm xúc của nàng.
"Ta thấy nếu chúng ta đến chậm hơn một chút, Chung Ly Viêm cùng bằng hữu của hắn có lẽ đã vạn kiếp bất phục rồi!" Khương Vọng cười nói.
Lời này của hắn tất nhiên là đang khen Khuất Thuấn Hoa, nhưng cũng không hẳn không phải sự thật. Nếu Chung Ly Viêm thực sự quấn lấy Khuất Thuấn Hoa, thì sẽ không dễ dàng thoát thân như vậy.
Lúc đó hắn và Tả Quang Thù đột ngột gia nhập chiến trường, ít nhất cũng có thể giữ lại một người - hắn vốn đi đầu, sau đó chủ động giảm tốc độ chính là vì điều này.
Đáng tiếc Tả Quang Thù nóng đầu vì sợ giai nhân nhà mình bị thương, còn chưa đến gần đã ra tay phóng thích đạo thuật, sớm dọa Chung Ly Viêm bỏ chạy.
"Khương đại ca quen khen người!" Khuất Thuấn Hoa hào phóng nở nụ cười, nhiệt tình giới thiệu hai bên: "Đây là Khương đại ca, đây là Nguyệt Thiền Sư..."
Khương Vọng rất lịch sự, cúi đầu mỉm cười chào hỏi.
Nguyệt Thiền Sư cũng khẽ gật đầu, coi như đã quen biết.
Hai bên dường như đều không có ý định kết giao...
Khuất Thuấn Hoa nhạy cảm nhận ra điều này, định nói gì đó để hòa hoãn bầu không khí trên tràng.
Lúc này Nguyệt Thiền Sư đã tiện tay thu hồi cơ quan Già Lâu La bị phá hỏng, dùng ngữ khí rất thong thả nói: "Chúng ta đến đó xem thử."
So với việc truy đuổi Chung Ly Viêm và Phạm Vô Thuật, rõ ràng chuyện xảy ra với Quỳ Ngưu hấp dẫn bọn họ hơn.
Nếu chậm trễ, có lẽ ngay cả dấu vết cũng không còn.
Cho nên Nguyệt Thiền Sư thậm chí không có ý định sửa chữa cơ quan Già Lâu La, mà trực tiếp muốn lên đường.
Khuất Thuấn Hoa nhìn về phía Khương Vọng, thấy đối phương gật đầu, mới nói: "Vậy chúng ta cùng đi."
Khương Vọng quay đầu lại, thấy Tả Quang Thù đã không tim không phổi bay đến bên cạnh Khuất Thuấn Hoa, không khỏi đau đầu.
Nhóc con xui xẻo này.
Nhanh như vậy đã rời khỏi đội ngũ, ý thức cạnh tranh ở đâu?
Nhưng Tả Quang Thù nào có thời gian quan tâm ánh mắt của đại ca, gã sớm đã nói chuyện rôm rả cùng Khuất Thuấn Hoa, trao đổi kiến thức về Sơn Hải cảnh.
‘Xung quanh toàn là núi và biển, có gì khác biệt ư? Có gì hay ho để giao lưu sao?!’.
Khương Vọng tức giận bất bình, nhưng ngoài mặt vẫn phải giữ nụ cười.
Bên trong khu vực bị lôi điện quét qua, bốn người cùng nhau bay về phía trung tâm, nơi phát ra màn sáng lôi điện khủng khiếp kia.
Môi trường ở Sơn Hải Cảnh luôn không dễ để lại dấu vết.
Không lâu sau khi lôi điện lướt qua, ngoại trừ những lôi xà đầy linh tính vẫn còn sót lại, đã không thể nhận ra được chuyện gì xảy ra ở nơi này.
Bốn người ở bên nhau như vậy thực sự không cần lo lắng về bất kỳ đội ngũ nào trong Sơn Hải cảnh, cho nên tốc độ rất nhanh.
Không lâu sau, họ đã đến nơi lôi điện nối liền trời đất phát ra đầu tiên.
Trong không khí vẫn còn tản mát một lực lượng cuồng bạo, nhưng Quỳ Ngưu, kẻ thực sự tạo ra những lực lượng này đã biến mất vô tung.
Xác của tôm cá nổi lơ lửng trên mặt nước, tỏa ra mùi thịt thối.
Thậm chí Khương Vọng còn nhìn thấy rất nhiều Hoàng Bối và một số sinh vật không xác định được tên khác.
Tất cả đều chết rất triệt để.
Tại sao Quỳ Ngưu lại ra tay ở đây?
Khương Vọng thử dùng bí thuật để hồi tưởng lại dấu vết thần hồn của Quỳ Ngưu, nhưng chênh lệch về thực lực quá lớn, hắn không thể thành công ở bước mô phỏng dấu vết thần hồn.
Tả Quang Thù và Khuất Thuấn Hoa rõ ràng cũng không phát hiện ra bất kỳ thông tin hữu ích nào - nói chính xác hơn, họ vốn dĩ không dụng tâm tìm kiếm gì cả, chỉ nói chuyện phiếm, thỉnh thoảng còn truyền âm to nhỏ gì đó với nhau. Không biết bọn họ đang nói gì, cũng không biết vì sao lại nói nhiều như vậy.
Khương Vọng liếc nhìn hai người này, rồi thu hồi ánh mắt.
Hắn lặng lẽ nắm chặt Hồng Trang Kính, quan sát chi tiết trong phạm vi năm mươi dặm.
Người trẻ tuổi không đáng tin cậy, kẻ làm huynh trưởng phải chịu trách nhiệm.
Nguyệt Thiền Sư dường như cũng có tâm tư như vậy, nàng bay đi bay lại, tuần tra tỉ mỉ xung quanh, dường như không biết mệt mỏi.
"Như thế nào, có phát hiện gì không?" Khuất Thuấn Hoa hỏi, tựa như chuyện phiếm đã kết thúc, nàng nghĩ tới cục diện hiện tại, vội vàng phi thân đến nơi đây.
Nguyệt Thiền Sư nhìn nàng, hiểu rằng nàng muốn chia sẻ thông tin tình báo, cho nên không giấu giếm Tả Quang Thù và Khương Vọng, nói: "Hắn ở ngay đây, đã giao chiến với Quỳ Ngưu. Hoặc nói đúng hơn là, Quỳ Ngưu phóng ra lôi điện là để tấn công hắn."
"Hắn?" Tả Quang Thù tò mò hỏi.
"Một cường giả rất giỏi ẩn mình, ban đầu chúng ta nghi ngờ rằng đó là chủ nhân của Cửu Chương Ngọc Bích bị thất lạc. Quỳ Ngưu trước đó đang truy đuổi hắn." Khuất Thuấn Hoa giải thích.
Tả Quang Thù và Khương Vọng nhìn nhau, cả hai đều có chút kinh ngạc.
Tham gia Sơn Hải cảnh lần này không chỉ có bảy nhóm người ư?
Hơn nữa cường giả vô danh này lại có khả năng trốn thoát khỏi sự truy đuổi của Quỳ Ngưu?
Ít nhất thì y cũng sống sót được bên trong phạm vi hạch tâm của đạo lôi điện thông trời nối đất này.
Thực lực bậc này, thật khó đo lường.
"Có vẻ như hắn đã phát hiện ra chúng ta." Nguyệt Thiền Sư nói.
"Vì sao lại nói vậy?" Khuất Thuấn Hoa hỏi.
"Trong hai người bọn họ có một người để lại dấu vết rất rõ ràng. Nhưng ở ngay đây, hắn đã lợi dụng cơ hội khi Quỳ Ngưu phóng lôi điện để xóa sạch dấu vết. Khí tức của hắn cũng đã biến mất hoàn toàn, rõ ràng là hắn đã cảm nhận được ta truy tung cho nên quyết định rời đi."
Trên mặt Khuất Thuấn Hoa lộ vẻ kinh ngạc. Với sự hiểu biết của nàng về Nguyệt Thiền Sư, năng lực nắm bắt thông tin của Nguyệt Thiền Sư phải là tốt nhất trong số những người tham gia Sơn Hải cảnh.
Người kia lại có thể phát hiện ra nàng truy tung, chắc chắn cũng có những thủ đoạn phi thường.
Phía dưới Thần Lâm, ai có thể làm được chuyện này?
Bạn cần đăng nhập để bình luận