Xích Tâm Tuần Thiên

Chương 1335: Tội ác tày trời

Chính ngươi, ngươi trong mắt bằng hữu ngươi, ngươi trong mắt kẻ địch, cùng với ngươi trong miệng người khác.
Có đôi khi là bốn người hoàn toàn khác biệt.
Kỳ quái, vậy mà trong lòng Khương Vọng lại không hề phẫn nộ.
Hắn nghe câu chuyện tội ác chồng chất của “Khương Vọng” kia, giống như đang nghe một chuyện hoàn toàn không liên quan, nghe được một người hoàn toàn xa lạ.
Người đó là ác cũng được, là thiện cũng được, mọi người thương hắn cũng được, hận hắn cũng được.
Khương Vọng rút ra như thế, dùng một góc nhìn khác để đối đãi với mình - góc nhìn mà bọn Trang Cao Tiện Đỗ Như Hối đã tạo ra.
Góc nhìn này rất mới mẻ, cũng rất hợp logic.
Mốc thời gian rõ ràng, cố sự tình tiết hoàn hoàn ăn khớp. Ác đồ trong miệng người kể chuyện trông rất sống động, khiến người ta lòng đầy căm phẫn, hận không thể chửi bới, lột da, giết người.
Mà Khương Vọng tự dưng nghĩ đến.
Đúng là có thể có một người như vậy.
Hắn không từ thủ đoạn, không việc ác nào không làm. Tất cả chỉ vì mạnh lên là mục đích, lừa thần giả quỷ, đem tất cả mọi người coi là quân cờ. Động một tí là giết người đoạt bảo, một lời không hợp diệt cả nhà, giẫm lên thi thể đồng bạn tiến lên.
Phản bạn, thí sư, phản quốc.
Sống không có gì phải băn khoăn, chết cũng không có gì đáng tiếc.
Một người như vậy thật ra không có nhược điểm.
Một người như vậy sẽ rất mạnh mẽ, sẽ càng mạnh mẽ nhanh hơn.
Khương Vọng đã ăn đủ rồi, tự rót cho mình một chén rượu, chậm rãi uống.
Tiểu quốc dù sao cũng là tiểu quốc, tửu lâu này cũng chỉ có thể coi là bình thường. Tuy dùng không ít bạc, rượu vào cổ vẫn khiến Khương Vọng nếm trải một chút đắng chát.
Rượu vào cổ họng, tựa như bị lửa đốt.
Hắn chậm rãi uống ba chén, sau đó đứng dậy đi ra ngoài.
Người trong tửu quán nói chuyện đầy hứng khởi, dù sao một vị thiên kiêu được thế gian chú ý rơi rụng cũng là đề tài vô cùng hiếm có. Mỗi người đều có thể đạp một phát để thể hiện bản thân kiến thức sâu rộng.
Có lẽ bản thân bọn họ bình thường, có lẽ bọn họ chỉ là kẻ vô tích sự, có lẽ trong đó có vài người thậm chí còn chưa đặt chân vào siêu phàm, vẫn còn đang bôn ba phấn đấu vì một viên Khai Mạch Đan…Cũng không ảnh hưởng bọn họ đánh giá vị thiên kiêu Nội Phủ Cảnh mạnh nhất hiện thế.
Đạp lên người khác là phương thức rẻ mạt nhất để thỏa mãn bản thân, không biết xấu hổ là được.
Trong tiếng nghị luận của mọi người, Khương Vọng bình tĩnh đi ra khỏi tửu lâu.
Đây đã là ngày thứ hai sau khi giết chết bốn gã tinh nhuệ Đãng Tà quân.
Khương Vọng đi về hướng đông trước, sau đó quơ quơ một thương, lại đổi sang đi về hướng nam. Sau khi bố trí một ít dấu vết, lại dưới sự trợ giúp của nặc y đi vòng trở về theo đường cũ, thật sự đi về hướng đông.
Hắn xuyên qua vị trí nằm giữa Quan Hà Đài và thư viện Long Môn, chạy tới Trường Hà, trực tiếp bay vọt qua Trường Hà và tiến vào phạm vi Trung Vực.
Sau đó bắt đầu dùng trang phục hiện tại để hành động.
Quá nhanh dễ khiến người ta chú ý, quá chậm là cho Triệu Huyền Dương cơ hội.
Cho nên hắn duy trì tốc độ của một tu sĩ Đằng Long cảnh du lịch nên có, hôm nay đặt chân tới Trung Sơn quốc, ăn một bữa cơm, sau đó tiếp tục đi về phía trước.
Hắn lại sửa chữa sơ qua về lộ tuyến chạy trốn. Lần này hắn chuẩn bị thông qua cầu Bệ Ngạn tại trấn thứ bảy trong chín trấn Trường Hà và đến bờ nam Trường Hà, sau đó đi về hướng Hạ quốc.
Đương nhiên không phải đi Hạ quốc, ý nghĩ muốn bóp chết hắn của Hạ Quốc sẽ không yếu hơn Trang Quốc chút nào.
Hắn đi về hướng nào thì vẫn đang cân nhắc, cho dù lấy thân phận của Khương Vọng căn bản không thể đưa ra lựa chọn.
Hắn sẽ dừng bước ở trước khi tới gần Hạ quốc, sau đó lại ở cầu Ly Vẫn thuộc trấn thứ chín quay về bờ bắc Trường Hà, trở lại Trung Vực, lại trực tiếp đi xuyên qua phạm vi thế lực của Huyền Không Tự, trở về Tề Quốc.
Không thể đi đến Sở quốc nữa.
Hiện tại cả hiện thế, chỉ có Tề Quốc có lý do và năng lực để che chở hắn.
Mặc dù những người qua đường kia nói cũng có đạo lý, Tề Quốc hiện tại bảo vệ hắn, có thể chỉ xuất phát từ thể diện của quốc gia. Nhưng vừa vặn bởi vì dính dáng đến lợi ích quốc gia mới càng đáng tin cậy. Cũng chính vì vậy, Tề Quốc là không hy vọng nhất tội danh hắn cấu kết với Ma tộc được thành lập.
Chỉ cần có một hoàn cảnh phát ra tiếng nói công bằng, chuyện hắn chưa từng làm, tội danh hoàn toàn là có lẽ có, nhất định có biện pháp có thể rửa sạch!
Chứng cứ giả cuối cùng chỉ là giả.
Hắn đã cố gắng hết sức xóa đi dấu vết, bày ra nghi trận, nhưng hắn cũng không cho rằng những thủ đoạn đó của mình có thể giấu giếm được Triệu Huyền Dương bao lâu.
Sở dĩ muốn thông qua chín trấn Trường Hà đi lại hai bên bờ sông Trường Hà, là do nhận được dẫn dắt của tấm bùa hộ mệnh của Dư Bắc Đẩu. Căn cứ vào miêu tả của Trọng Huyền Thắng, Dư Bắc Đấu hiển nhiên tính toán được cái gì nên mới tặng cho hắn tấm bùa hộ mệnh kia. Mà tấm bùa hộ mệnh kia cuối cùng cũng quả thực ngăn cản được cái gì đó. Chuyện này về sau gặp Dư Bắc Đẩu có thể hỏi lại.
Khương Vọng lựa chọn qua sông từ chín cây cầu chính là vì mượn lực lượng cổ xưa của chín trấn để xóa sạch khả năng truy tung của Triệu Huyền Dương.
Nếu Triệu Huyền Dương cũng có thủ đoạn bói toán gì, làm sao có thể tính đến chín cây cầu Trường Hà?
Những chuyện này chưa hẳn có thể có hiệu quả, hắn cũng chỉ tận lực lợi dụng điều kiện hiện có, làm hết thảy những gì mình có thể làm.
Phải nói, trong bất kỳ tình huống nào, Khương Vọng đều cố gắng lớn nhất để làm việc.
Nhưng trong nhân sinh thực tế, không phải cố gắng là có thể thành công. Không phải ngươi trả giá tất cả, thì nhất định có thể có thu hoạch.
Có một số chênh lệch, không thể dùng nhân tố ngoài thời gian để vượt qua.
“Không ăn nữa à?” Một giọng nói đột nhiên vang lên.
Khương Vọng dừng bước chân đi ra ngoài.
Ở phía trước cách đó không xa, một nam tử trẻ tuổi mặc đạo bào Âm Dương ôm kiếm gỗ đứng dựa vào cửa.
Y mỉm cười nhìn về phía Khương Vọng, nụ cười ấm áp.
Triệu Huyền Dương đã gặp một lần trước đó!
Vậy mà bất tri bất giác đã đuổi kịp hắn!
Y đuổi theo như thế nào? Y đến từ lúc nào?
Đều đã không quan trọng.
Lý trí nói cho Khương Vọng biết, trò đuổi bắt này đã chấm dứt.
Kế hoạch hai lần qua chín trấn Trường Hà của hắn, còn chưa bắt đầu đã chết yểu.
Nhưng vào lúc này, hắn chỉ nói: “Không hợp với khẩu vị.”
Âm thanh ồn ào trong tửu lâu đột nhiên biến mất.
Những tửu khách đang nói chuyện rất hào hứng, vốn dĩ còn đang phát ngôn bừa bãi, tên này nói: “Nếu để ta gặp phải ma gian Khương Vọng kia, thì ta sẽ như thế nào”, tên kia nói “Nhất định sẽ để Khương Vọng thấy được thủ đoạn của ta…”
Nhưng mà, ngay vào lúc người sắp đi ra khỏi cửa và người cạnh cửa bốn mắt nhìn nhau.
Rõ ràng họ chỉ là người ngoài cuộc, lại cảm nhận được một loại áp lực ngay cả không khí cũng bị đông cứng lại.
Thế là nói không ra lời.
Bọn họ không biết hai người này là ai, không biết bọn họ từ đâu tới, muốn làm gì.
Thế nhưng có một loại sợ hãi bắt nguồn từ bản năng sinh mệnh, cứ như vậy lặng yên phát sinh.
Triệu Huyền Dương nửa ngồi cạnh cửa, nhìn Khương Vọng nói: “Ngươi thật khiến ta kinh ngạc. Chạy về hướng này, ta thật sự không ngờ tới.”
Khương Vọng chậm rãi cởi thanh khoái đao bên hông xuống, tiện tay đặt lên bàn rượu bên cạnh.
Nó vốn chỉ là tùy tiện mua trên đường, ném đi cũng không tiếc, sau đó mới lấy Trường Tương Tư từ trong hộp trữ vật ra, nắm trong tay.
Những chuyện này hắn làm rất cẩn thận tỉ mỉ.
“Ngươi cho là…” Hắn hỏi: “Ta sẽ đi bên nào?”
“Ta cho là sẽ đi Vân quốc. Dù sao thì con gái của vị Diệp các chủ kia cũng có quan hệ không bình thường với ngươi.” Triệu Huyền Dương cũng không che giấu sai lầm của bản thân: “Thư viện Long Môn cũng có khả năng, nói không chừng Long Môn sơn chủ sẽ vì con gái bảo bối của hắn mà che chở cho ngươi.”
Nói tới đây, y có chút hâm mộ: “Ngươi đúng là được các cô nương thích!”
“Thật sao?” Ngữ khí Khương Vọng bình thản, chậm rãi rút Trường Tương Tư ra khỏi vỏ.
Giống như một đóa thu thủy, chảy vào trong tay.
Sự sắc bén đột nhiên xuất hiện khiến cho toàn bộ tửu lâu càng thêm yên tĩnh.
Duy chỉ có Triệu Huyền Dương sắc mặt vẫn như thường, y hỏi giọng hăng hái: “Ngươi làm như thế nào vậy? Ý ta chỉ chuyện được các cô nương thích.”
“Bình thường một chút, không hổ thẹn là được rồi.” Khương Vọng lạnh nhạt nói.
“Thụ giáo.” Triệu Huyền Dương không tức giận chút nào, chỉ cười nói: “Đi theo ta, mang ngươi đi ăn chút đồ ăn hợp khẩu vị.”
Y có một loại thản nhiên như nắm trong tay tất cả.
Mà Khương Vọng giơ kiếm trước mặt: “Cơm tù của Ngọc Kinh Sơn, chỉ sợ ta càng ăn không quen.”
Những tửu khách còn huyên náo lúc trước, lúc này cơ hồ hít thở không nổi!
Chuyện cho tới bây giờ, bọn họ làm sao còn nghe không hiểu, hai người đang giằng co trước mặt họ, chính là nhân vật chính trong câu chuyện đầy xôn xao này, Khương Vọng và Triệu Huyền Dương!
Bạn cần đăng nhập để bình luận