Xích Tâm Tuần Thiên

Chương 2399: Dấu hiệu mơ hồ trên tầng mây

Đại Tề Lâm Truy , Đông Hoa các.
Vốn là một chỗ nghỉ chân ấm áp, nhưng bởi đương kim Thiên tử thường đến đây đọc sách, bàn bạc việc nước, gặp gỡ bề tôi, mà dần dà nơi này có ý nghĩa phi phàm.
Thiên tử đã tại triều năm mươi tám năm, chầu triều ở Tử Cực điện, tu hành ở Đắc Lộc cung, đọc sách ở Đông Hoa các, đã thành thông lệ.
Người đời thường nói rằng: Kẻ ra vào Đông Hoa các, đều nằm trong thánh tâm của Thiên tử.
Một lão già đầu đội mũ da sờn, mình khoác áo tơi rách nát, tay cầm đèn lồng giấy trắng, cứ thế bước vào một cách chẳng lành. Kim Qua võ sĩ đứng gác nơi cửa, tựa hồ không hề hay biết.
Hàn Lệnh, người đứng đầu nội quan, lặng lẽ hầu bên Thiên tử.
Lý Chính Thư, người có danh hiệu "Đông Hoa Học Sĩ", ngồi đó khoanh tay.
Trong các im ắng, ánh đèn ấm áp, chỉ có tiếng bước chân của ông lão mắt mù không nhanh không chậm.
Tề Thiên tử buông cuốn sách đang đọc xuống, giơ ngón tay lên, ý bảo cung nữ khiêng ghế lớn đến, thân thiết nói với ông lão:
"Tiên sinh vất vả rồi, mời an tọa."
Ông lão không ngồi.
Chuyển đèn lồng giấy trắng sang cõng ở sau lưng, ông lão cúi người thi lễ với Thiên tử:
"Tuy được bệ hạ ưu ái... nhưng áo rách thân hèn, không dám đường đột."
Tề Thiên tử không cưỡng ép, chỉ thở dài một tiếng, hơi có phần cảm khái:
"Lần đầu trẫm gặp tiên sinh là vào khi nào?"
Chúc Tuế suy nghĩ một hồi, đáp:
"Hẳn là vào năm đầu tiên bệ hạ lên làm Thái tử."
"Khi ấy ngươi nói gì?"
Thiên tử hỏi.
Chúc Tuế đáp:
"Lão thần tránh chỗ ngồi, tự nói là xách đèn đi tuần đêm, giấy trắng chẳng lành."
"Vậy trẫm lúc ấy nói thế nào?"
Thiên tử lại hỏi.
Chúc Tuế tâu:
"Bệ hạ nói rằng, đêm dài đèn sáng, dẫu có chiếu vào U Minh cũng là soi sáng con đường phía trước. Sao lại là điềm chẳng lành?'".
Ông lão mắt mù này đứng dưới ánh đèn ấm áp, kể lại chuyện từ rất nhiều năm trước, đoạn này Lý Chính Thư không hay biết, Hàn Lệnh cũng chẳng hay !
"Lúc đó bệ hạ vươn bàn tay của ngài, bảo với lão thần rằng, 'Đây là tay của trẫm'. Lật lòng bàn tay xuống, nói 'Đây là điềm chẳng lành’, rồi lại lật ngửa bàn tay lên, nói 'Thiên hạ đại cát'."
Lý Chính Thư mặt mày thanh tú im lặng như tờ.
Úp tay thiên hạ chẳng lành, ngửa tay thiên hạ đại cát, khí phách biết dường nào!
Đương kim bệ hạ khi còn là Đông cung Thái tử, đã có hùng tâm nắm giữ thiên hạ, cũng có tài năng để thực hiện điều đó.
Chúc Tuế chính là thủ lĩnh của tổ chức tuần tra đêm, thủ lĩnh nhóm người gõ mõ cầm canh của Đại Tề, là một cường giả vẫn luôn bảo vệ hoàng triều nhà Khương từ thời Võ Tổ đến nay.
Năm đầu tiên bệ hạ lên làm thái tử đã đi tìm Chúc Tuế, đã diễn ra cuộc đối thoại như vậy. Điều này nói lên điều gì?
Nói lên rằng thời điểm Thiên tử còn ở Đông cung, ngay năm đầu tiên trở thành Thái tử đã nắm giữ thiên hạ, khống chế trong ngoài triều đình, ngay cả nhánh lực lượng thân cận nhất của các đời Hoàng đế trước cũng bắt đầu thu về trong tay.
Các đời triều đình thay đổi, khó tránh khỏi gió tanh mưa máu. Nhưng chẳng trách năm ấy khi Thiên tử kế vị, nửa điểm phong ba cũng chẳng thấy đâu!
Điều khiến hắn càng trầm mặc chính là, Lý Chính Thư được xưng là "Đông Hoa học sĩ", cũng có danh "Bố Y đại phu", thường cùng Thiên tử ngồi đọc sách, đánh cờ bàn chính sự, được coi là một trong những người thân tín nhất của Thiên tử.
Thế nhưng đối với việc Chúc Tuế đã nói, hắn cũng hoàn toàn không hay biết gì.
Lòng dạ Thiên tử bao quát vũ trụ.
Thiên tử như rồng, chỉ lộ nửa vảy nửa móng ngoài mây.
Lẳng lặng nghe Chúc Tuế kể xong chuyện năm đó, Tề Thiên tử cảm khái nói:
"Trước nay trẫm không coi tiên sinh là không may, tiên sinh chính là người trị điềm không may! Không có tiên sinh tuần đêm, sao trẫm yên giấc được?"
Chúc Tuế cúi đầu:
"Thần hãi sợ."
Thiên tử lại hỏi:
"Võ An hầu thế nào rồi?"
Chúc Tuế hơi dừng lại một chút, xua tan sạch sẽ tất cả cảm xúc không liên quan rồi mới nói:
"Võ An hầu giết Ngư Quảng Uyên, phá Ngao Hoàng Chung, đánh giới vực Đinh Mão thành doanh trại Nhân tộc. Truy sát Ngao Hoàng Chung một ngày một đêm, dừng lại trước khi đại quân mai phục. Đường về lại chủ động xuất kích, liên thủ với Điếu Hải lâu Tần Trinh, đánh lui Huyết Vương Ngư Tân Chu. Đại Ngục Hoàng chủ Trọng Hi ra tay, thần đẩy lui."
Hắn thuật lại một lượt toàn bộ những gì Khương Vọng đã trải qua ở Mê giới, không thêm bất kỳ ý kiến chủ quan nào.
Thiên tử hài lòng lặp lại:
"Hiền sư thiên tài Ngư Quảng Uyên, danh tướng trẻ tuổi Ngao Hoàng Chung..."
Còn nói ra đặc điểm của Ngư Quảng Uyên và Ngao Hoàng Chung.
Phải biết rằng ngài có Đông vực, thâu tóm Nam Hạ, hùng bá khu vực gần biển, lãnh thổ đâu chỉ vạn dặm, con dân vượt xa ức vạn, mỗi ngày phải xử lý sự vụ như núi như biển... thế nhưng vẫn thông thạo bất kỳ giả vương nào trong Mê giới!
Lý Chính Thư đang bội phục không thôi, lại thấy Thiên tử nhìn sang, ánh mắt sáng quắc:
"Kỳ Tiếu nói Võ An hầu không đủ binh lược, đương nhiên có phán đoán của mình. Nhưng việc đánh trận này, rốt cuộc vẫn phải xem thắng bại. Lý gia đời đời tướng môn, Chính Thư thấy thế nào?"
Vấn đề này cực kỳ nguy hiểm.
Hoặc là ngỗ nghịch thánh ý, hoặc là giằng co với Kỳ Tiếu, còn phải trái lương tâm, lại còn phải đánh cược thanh danh Lý gia đời đời tướng môn.
Người thông minh xưa nay chưa từng lựa chọn.
Lý Chính Thư thành khẩn đáp lời:
"Lý gia quả thật là tướng môn nhiều đời, nhưng Tồi Thành hầu là đệ đệ của thần chứ không phải thần. Thần từ nhỏ đã đọc sách Nho, về binh lược... thật sự không dám xen vào."
Tuy hắn không trà trộn trong quan trường, nhưng dù sao cũng có chức quan nhàn tản Văn Lâm Lang, có danh phận bàn luận chính sự, nên vẫn có thể tự xưng là thần.
Thiên tử cười nói:
"Chỉ là nói chuyện phiếm thôi, ngươi căng thẳng gì chứ."
Tề Thiên tử càng nói giọng nhẹ nhàng, Lý Chính Thư càng nghiêm túc:
"Quân quốc đại sự, há có thể hỏi kẻ ngoại đạo? Thần đánh cờ, bàn luận sử sách còn được, chứ việc binh gia... Ài! Thật không dám mở miệng! Hay là thần đi xem trong Binh Sự đường còn ai không?"
"Đồ giảo hoạt!"
Thiên tử mắng một tiếng. Lại quay đầu sang nhìn về phía Chúc Tuế:
"Tiên sinh cho rằng, vì sao tên Trọng Hi kia lại ra tay?"
Chúc Tuế bình thản đáp:
"Hắn nói là nhận được thư cấp báo của hậu duệ Ngao Hoàng Chung, ra mặt bênh vực cho hậu bối."
"Ngươi tin không?"
Thiên tử hỏi.
Lúc này Chúc Tuế mới bày tỏ ý kiến của mình:
"Tin một nửa."
Thiên tử giọng điệu thong dong:
"Biển động sắp tới, vậy hãy xem Kỳ Tiếu lèo lái như thế nào."
Chúc Tuế đứng dưới bậc thềm, muốn nói lại thôi.
"Tiên sinh có điều gì muốn nói?"
Thiên tử hỏi.
Chúc Tuế thận trọng đáp:
"Từ năm đó bệ hạ giao phó di tích Khô Vinh viện, thần đã dùng pháp thân trấn thủ, mấy chục năm qua chưa từng rời đi nửa bước. Lần này ra biển, vì lo lắng chu toàn cho Võ An hầu, cần phải dùng chiến lực đỉnh cao để ứng phó. Vì vậy đạo thân và pháp thân hợp nhất, cùng theo vào Mê giới.”
“Tuy trước khi rời kinh đã quét dọn phế tích một lần, nhưng vẫn khó lòng yên tâm.”
"Hiện giờ chỉ là báo thân, bắt mấy tên đạo chích còn để lại sơ hở, trấn thủ Khô Vinh viện... e là không thể chu toàn."
Triều Thương Ngô viết:
"Tất lấy pháp thân hợp đạo thân, mới có thể thành Diễn Đạo."
Ý nói đây là bước then chốt từ Động Chân đến Diễn Đạo.
Đến cảnh giới Diễn Đạo, đạo thân lúc nào cũng tu hành, đại đa số cường giả tuyệt đỉnh thường chỉ dùng pháp thân đi khắp nhân gian. Chỉ trong thời khắc sinh tử quan trọng, mới lấy pháp thân hợp nhất đạo thân, phát huy chiến lực tuyệt đỉnh.
Đương nhiên, pháp thân đi lại một mình, dù sao lực lượng cũng không đủ, lại có nguy cơ bị đánh hỏng, là chuyện rất xấu đối với đạo đồ. Tình huống cụ thể trong đó, tất cả đều tùy thuộc vào lựa chọn của mỗi người.
Về phần báo thân mà Chúc Tuế nói đến, đó chính là thần thông của hắn. không lấy báo thân làm tên, chỉ là hắn dùng từ ngữ Phật gia này để ám chỉ.
Sau khi lắng nghe nỗi lo lắng của Chúc Tuế, Tề Thiên tử chỉ phẩy tay:
"Trẫm tự có chừng mực."
Chúc Tuế bèn cúi mình:
"Thần xin cáo lui."
Khô Vinh viện bị san bằng, là chuyện của năm Nguyên Phượng thứ 29.
Thời gian thấm thoát, nay đã là năm Nguyên Phượng thứ 58.
Đúng 29 năm trôi qua, Khô Vinh viện vẫn còn gợn sóng ư?
Thứ trưởng tử Thạch Môn Lý thị Lý Chính Thư hiểu rõ chuyện năm xưa. Chẳng qua không rõ hai mươi chín năm qua đi, từ khi Khô Vinh viện bị san bằng dòng thời gian đã trôi chảy ra sao trong phế tích ấy.
Hắn lặng lẽ nhìn những đường chỉ tay của mình, chỉ lắng nghe chứ không nói năng chi.
Còn Thiên tử lại lặng lẽ nhìn bóng lưng còng của lão mù đang xách đèn lồng kia, đưa mắt tiễn hắn rời khỏi Đông Hoa các.
Chiếc áo rách trên người Chúc Tuế ẩn chứa chút ánh sáng ấm áp. Vì thế mà trong Đông Hoa các ấm áp như mùa xuân này, hắn cũng có phần mơ hồ chập chờn.
Mãi cho đến khi bóng người kia biến mất, Hàn Lệnh vẫn đứng hầu một bên mới khẽ lên tiếng:
"Chúc Tuế đại nhân giản dị chất phác, nên trên làm dưới theo, người gõ mõ cầm canh đều thích ăn mặc như vậy."
Tên Hàn Lệnh này, nói gió nói mưa cũng chẳng biết sau lưng có người! Lý Chính Thư có phần tức giận, lại nhìn đường chỉ trên tay áo mình.
Chỉ nghe Thiên tử nói rằng:
"Võ Tổ hùng tài đại lược, trẫm cũng thường hoài niệm."
Chỉ có một lời này.
Đường kim mũi chỉ này quả thực đẹp đẽ, tựa như từ tay mẹ hiền, lại tựa y phục trên người lãng tử!
Mẫu thân của Lý Chính Thư mất sớm, từ nhỏ do Lý lão thái quân nuôi dưỡng, cũng xem lão thái quân như mẹ đẻ. Giờ phút này có phần nhung nhớ gia đình.
Tề Thiên tử ngồi đó tĩnh lặng một lúc, chợt khẽ lặp lại:
"Đánh lui Huyết Vương Ngư Tân Chu..."
Hắn cầm lấy một bản tấu chương bên cạnh, có phần hài lòng phủi phủi:
"Lúc trước ở Đắc Lộc cung, trẫm từng hỏi hắn lấy gì để báo đáp, hắn đáp rằng Tề thiên kiêu thắng thiên kiêu thiên hạ, nay đã thắng đến tận thiên ngoại rồi."
Thiên tử có ánh mắt tinh đời, đã sớm nhận ra Võ An hầu phi phàm, quả nhiên là vô cùng anh minh.
Nhưng... đừng quên có Tần Trinh chứ!
Huyết Vương đâu phải do Khương Vọng đánh lui, nhiều lắm chỉ đánh trống mà thôi, ngài có gì mà ngòi đây kiêu ngạo?
Cuộc đời Lý mỗ ta chẳng ưa gì cái tật khoe khoang, tuy rằng có quan hệ thông gia với Võ An hầu, nhưng không thể nhẫn nhịn nổi cái kiểu râu ông nọ cắm cằm bà kia, nhận lấy hư danh!
Tay cầm tấu chương của Thiên tử ngừng lại giữa không trung, dường như đang chờ đợi điều chi.
Lý Chính Thư vội thưa rằng:
"Bệ hạ nói như vậy là sai rồi!"
"Ồ?"
"Thánh Thiên tử bao la cả thiên hạ, bao quát vạn giới, há chỉ có hiện thế này? Theo ngu ý của thần, Võ An hầu thắng là thắng thiên kiêu trong thiên hạ, đúng như lời đã nói trước đây tại Đắc Lộc cung!"
“Ngọc Lang Quân ơi Ngọc Lang Quân, ngươi ấy..."
Thiên tử đưa tay chỉ Đông Hoa học sĩ của mình, lại không nói gì khác.
Lật tay mở tấu chương ra:
"Còn một chuyện nữa, ngươi bàn luận với trẫm xem."
Lý Chính Thư chắp tay:
"Thần, xin nghe thử."
Thiên tử nhìn tấu chương nói:
"Trong mật chiếu bình luận quân lược của Võ An hầu, Kỳ Tiếu còn có một câu, nói rằng mình ra tay xóa sạch tai ách trên người Võ An hầu, nhưng tai ách trên người Võ An hầu, hình như vốn không nghiêm trọng lắm... Ngươi nói lời này là có ý gì?"
Lần này Lý Chính Thư không hề do dự, trực tiếp đáp lại:
"Kỳ Soái đang nói cho bệ hạ biết, chuyện người điều Chúc Tuế đại nhân bảo hộ Võ An hầu, Kỳ Tiếu đã biết rồi."
"Còn gì nữa không?"
Lý Chính Thư nói:
"Với phong cách của Kỳ Soái, chắc chắn sẽ dùng cả Chúc Tuế đại nhân vào việc này."
Thường xuyên bầu bạn bên cạnh, khi nào nên bo bo giữ mình, khi nào nên thẳng thắn bày tỏ tâm can. Hỏa hầu trong đó, không phải người thường có thể nắm bắt được.
Có rất nhiều đại thần đi vào Đông Hoa các, người đọc sách chơi cờ với Thiên tử cũng không ít, vì sao chỉ có Lý Chính Thư được xưng là "Đông Hoa học sĩ"?
Đó cũng là có chút công phu thật!
"Kỳ Tiếu này."
Thiên tử có chút bất đắc dĩ:
"Khẩu vị lớn như vậy sao?"
Lý Chính Thư nói:
"Thần không thông binh sự, nhưng thỉnh thoảng sẽ chơi chút tiền. Giàu có thì có kiểu chơi của giàu có, túng quẫn có cách chơi của túng quẫn. Bình thường lên chiếu bạc, càng có tiền càng có thể thắng tiền."
"Kỳ Tiếu muốn dùng đèn lồng giấy trắng chiếu con đường phía trước, chẳng phải lại muốn đưa Võ An hầu vào nguy hiểm hay sao?"
Thiên tử nói:
"Hắn vừa từ Yêu giới gian khổ trở về, vốn nên tĩnh dưỡng một năm nửa năm, lúc này lại vội vã đi Mê giới, đều là ý của trẫm."
Lý Chính Thư mím môi, không nói lời nào.
"Thôi được, tướng ở ngoài, tự có chủ trương."
Tề Thiên tử buông tấu chương xuống:
"Trẫm đã lấy giao việc quân cho Kỳ Tiếu, ném người ta vào chốn sinh tử, dùng vũ dũng mưu lược của người ta, làm sao có thể an tọa trong triều đình, khoa tay múa chân!"
"Bệ hạ thánh minh!"
Lý Chính Thư hô cực kỳ vang dội.
Thiên tử nhìn qua:
"Vậy ngươi nói Võ An hầu phải làm sao bây giờ?"
Lý Chính Thư cúi đầu:
"Nghĩ chắc bệ hạ đã sớm có tính toán, thần không dám nói bừa."
Thiên tử nhìn thoáng ra ngoài cửa sổ, cây quế già ở Phù Sơn to đến mức năm người ôm mới hết, vẫn chưa thấy sắc thu, giọng nói của ngài thản nhiên:
"Mấy hôm trước Ngu Thượng Khanh viết một bài từ, viết không tệ."
Lý Chính Thư nói:
"Đào Hoa Tiên tất nhiên là nhân vật phong lưu."
"Hắn nhàn nhã ngắm hoa đã hơn một năm, có thể đi ra ngoài giải sầu một chút."
Thiên tử nói:
"Hắn còn từng uống rượu với Võ An hầu, đúng không?"
Hàn Lệnh nhẹ nhàng thi lễ, thân hình đã biến mất khỏi Đông Hoa các.

Từ trước đến nay người đến người đi, nhân gian vẫn như xưa.
Loại chuyện uống rượu này, chỉ có kẻ tham ăn mới uống rượu, người đời phần lớn uống tình cảnh thế sự, còn có người không tục không nhã, uống là tâm trạng.
Võ An hầu muốn mở tiệc cùng hảo hữu, phù đảo Đinh Mão tất nhiên phải dọn sạch cả hầm, đương nhiên cũng chẳng tốt đến đâu. Nhưng rượu đủ mạnh là đủ rồi.
Phương Nguyên Du ôm một vò rượu lớn đi lên lầu, vừa hay nghe Hầu gia nhà mình nhẹ nhàng đề cập, nói gặp phải Huyết Vương Ngư Tân Chu.
Tay run lên, suýt nữa đã đập vỡ vò rượu.
Cũng may toàn bộ quán rượu đều rất yên tĩnh, không có ai chú ý đến hắn.
"Hả?"
Dù sao Trúc Bích Quỳnh cũng không có nhàn lặc bằng Trác Thanh Như, không biết rốt cuộc thương thế của Khương Vọng như thế nào, nghe thấy có liên quan đến Huyết Vương là khó giấu được vẻ hoảng loạn:
"Ngươi sao rồi?"
Khương Vọng giơ tay lên ấn xuống, giọng điệu bình tĩnh lại tự tin:
"Không sao."
Trác Thanh Như mượn uống trà che giấu nỗi khiếp sợ, không khỏi nhìn lại kỹ vị thiên kiêu Đại Tề này.
Nhưng Khương Vọng không thật sự khoác da hổ, chỉ nói:
"May mắn lúc ấy đồng hành cùng Tần Chân Nhân, lão nhân gia đã ngăn cản giúp."
"Tần Chân Nhân nào vậy?"
Trác Thanh Như hỏi.
Khương Vọng đáp:
"Bây giờ trong Mê giới không có vị Chân Nhân họ Tần thứ hai."
Trác Thanh Như ánh mắt lưu chuyển, không chút vết tích liếc nhìn Trúc Bích Quỳnh một cái. Thần thông khủng khiếp của Huyết Vương quả thật không dễ ngăn cản. Tu sĩ tầm thường thậm chí chưa kịp nhìn mặt đã phải bỏ mạng. Chân Nhân Điếu Hải lâu há có thể dễ dàng ra tay giúp đỡ như vậy sao? Nhất là đối với một thiên kiêu của Tề quốc?
Trúc Bích Quỳnh thở phào nhẹ nhõm:
"Tần Chân Nhân ít khi để ý đến chuyện thế tục, có lẽ ngài chưa hiểu rõ... Ơ, ý ta là, ý của ta là ngài ấy, ngài ấy..."
Tâm trạng xao động quá lớn, nhất thời nói năng vụng về. Càng muốn nói rõ càng thấy khó diễn tả, gấp đến mức nàng muốn thi triển Bát Âm Phần Hải, hoàn toàn không còn vẻ lạnh nhạt nghiêm túc của vị sư tỷ ngày thường.
Trác Thanh Như rất có thiện ý giúp tổng kết lại:
"Ngươi nói ánh mắt của vị này không tốt lắm, bị mỡ heo che mờ tâm trí."
Trúc Bích Quỳnh trợn mắt nhìn.
"Lần đầu tiên ta đến Mê giới, có người nói cho ta biết, Nhân tộc trong Mê giới đều là bằng hữu. Tần Chân Nhân cũng nghĩ như vậy."
Khương Vọng tiếp lời:
"Trúc đạo hữu, ngươi có biện pháp liên lạc tông môn không? Hiện giờ trên người Tần Chân Nhân có thương tích, Viêm Vương của Hải tộc đang truy đuổi ngài ấy..."
"Được, ta lập tức đi ngay!"
Trúc Bích Quỳnh lập tức đứng dậy.
Vừa quay đầu đã thấy Phương Nguyên Du đang ôm vò rượu lớn đứng sừng sững ở đó.
Lại quay người kéo Trác Thanh Như:
"Trác sư tỷ, ta không nhớ đường, sư tỷ đi cùng ta!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận