Xích Tâm Tuần Thiên

Chương 1082: Thích lên mặt dạy đời

"Quan tâm nó là tổ chức gì?"
Trọng Huyền Thắng vươn tay bắt lấy một quả cầu sắt: "Đã ló đầu ra rồi, sớm muộn cũng bị bóp chết!"
Dù Trọng Huyền Thắng không dùng sức, nhưng quả cầu sắt vẫn bị Trọng Huyền bí thuật ép thành cái đĩa sắt, sau đó gã lại nhào nặn khiến nó trở về hình tròn ban đầu.
Dù còn chưa rõ về nội tình "Bình Đẳng quốc", nhưng nó đã bị Tề đình nhận định là tà giáo.
Từ trước tới nay, Trọng Huyền Béo luôn khinh thường mấy thứ tà giáo tà đạo này. Với xuất thân của gã thì đúng là không cần quan tâm, cũng không cần phải đối diện với mấy thứ này.
Có điều, Khương Vọng khó tránh khỏi có chút cảnh giác.
Cái này gọi là "một lần bị rắn cắn, mười năm sợ dây thừng".
Huống chi chỉ xem xét những tin tức đã bày ra trước mắt, thì Bình Đẳng quốc mạnh một cách quá đáng. Năng lực tổ chức hơn xa so với Bạch Cốt Đạo hoành hành ngang ngược ở Trang quốc. Thậm chí còn ăn sâu bén rễ ở một trong những nước bá chủ như Tề quốc.
Thật là khủng bố.
Nhưng nói đi thì cũng phải nói lại.
Bây giờ đúng là thời điểm Tề quốc sáng chói tựa như mặt trời ban trưa. Cho dù "Bình Đẳng quốc" kia có thể làm ra một loạt hành động liên hoàn, liên tiếp gây ra chuyện lớn, thậm chí còn cấu kết với Hạ quốc nhưng cuối cùng vẫn thất bại.
Thôi Trữ bị Khương Vọng ngăn cản chỉ có thể đâm vua bất ngờ...
Nếu như không có Khương Vọng, thì gã cũng không thể thắng nổi Vương Di Ngô.
Trương Vịnh thì bị thanh bài Tề quốc ép cho tự chui đầu ra ngoài, cũng chủ động đưa ra lựa chọn mà có thể lợi dụng thân phận ở mức độ cao nhất... khóc từ.
Có thể nói, Bình Đẳng quốc thực sự là một tổ chức tương đối đáng sợ, chưa kể tu vi cao hay thấp nhưng trước mắt, mỗi một thành viên xuất hiện đều có tố chất cực cao, đều đưa ra lựa chọn "tốt nhất" dựa trên tình huống lúc đó.
Thậm chí, sự tồn tại của loại cường giả trẻ tuổi như Thôi Trữ và Trương Vịnh đã thể hiện rõ tổ chức này có hệ thống bồi dưỡng nhân tài cực kỳ hoãn mỹ, không phải thế lực lớn thì không thể làm được điều này.
Nhưng cũng chỉ có thế.
Không cần nói "Bình Đẳng quốc" chuẩn bị đến đâu, thực lực mạnh đến cỡ nào, tiếp theo còn trù bị hành động gì, hiện tại cũng chỉ có thể kết thúc. Trong tình huống quân đội Tề quốc nắm trong tay một thành viên Thần Lâm, thì điều duy nhất tổ chức này có thể làm chính là cố gắng hết sức xóa bỏ dấu vết, trước khi Tề quốc moi ra hết tất cả tình báo.
Tổ chức kia dù có mạnh hơn thì cũng không thể đối đầu chính diện với Tề quốc.
Mặc dù mấy người Khương Vọng và Trọng Huyền Thắng không biết hiện tài triều đình đã điều tra "Bình Đẳng quốc" đến bước nào, nhưng chỉ cần nhìn kết quả của một loạt các sự kiện này...
Sau khi chuyện kết thúc, chẳng những Tề quốc không bị rối loạn, trái lại uy thế còn được nâng cao lên một bậc, nghiễm nhiên đuổi kịp Dương quốc trong quá khứ.
Tựa như câu nói kia, châu chấu đá xe xe há sợ gì.
Chỉ có điều nhìn ra khắp thiên hạ, nếu một tổ chức như "Bình Đẳng quốc" này cũng chỉ được coi là châu chấu, thì sức mạnh hiện tại của mình tính là gì?
Khương Vọng thầm bật cười, chỉ cần luôn tiến về phía trước, cuối cùng thời gian sẽ cho ta đáp án.
Gạt bỏ những suy nghĩ linh tinh, hắn tiến lên một bước chuẩn bị giơ tay lên: "Ngươi sử dụng sai Trọng Huyền bí thuật rồi, mấy ngày nay ta tu luyện với Trọng Huyền Tuân, y không sử dụng như thế này!"
Trọng Huyền Thắng trực tiếp nhảy một bước ra xa, thu hồi lại mấy quả cầu sắt, vẻ mặt cảnh giác: "Ngươi đừng lo lắng cho ta, pháp thuật mà hắn luyện không giống ta!"
Cánh tay của Khương Vọng lơ lửng giữa không trung, giọng điệu có chút chỉ tiếc rèn sắt không thành thép: "Sao ngươi không nghe ta khuyên vậy?"
"Ngươi khuyên ai thì khuyên chứ đừng khuyên ta, ta dễ gì bị lừa." Trọng Huyền Thắng đi thẳng ra ngoài không quay đầu lại:
"Đi thôi Thập Tứ, chúng ta sang chỗ khác tu luyện!"
Thập Tứ nhẹ nhàng bước theo.
Thoáng chốc sân nhỏ đã trống trơn.
Khương Vọng cũng chỉ có thể bỏ lại một tiếng hừ chán nản không cam lòng, một mình trở lại phòng của hắn.
Người thích lên mặt dạy đời trong thiên hạ cũng không chỉ có mình Khương Vọng.
Có người dạy thợ rèn rèn sắt, có người dạy người cầm lái chèo thuyền, có người dạy người kể chuyện ... Cũng không phải là ít.
Đương nhiên, mấu chốt mà Khương Vọng quan tâm không phải ở chỗ "làm thầy", mà là quá trình "làm thầy".
Có một vài người lại không giống như vậy.
Hôm nay, sau khi nghĩ đi nghĩ lại thì thúc thúc Trọng Huyền của chúng ta vẫn đi vào chỗ ở của con trai.
Lúc đó Trọng Huyền Tuân đang viết chữ ở trong thư phòng, đứng ở trước bàn sách lớn được làm từ gỗ đàn hương đen.
Y đứng đó, lưng thẳng tắp, hơi cúi đầu, vung cây bút lớn một cái đã ra một chữ "Ta".
Cũng không biết mấy chữ trước là chữ gì nhưng đều bị che lại.
Nhưng các chữ phía sau đều là chữ "Ta".
Trông chữ này vừa có vẻ cô độc lại kiêu ngạo, được phác họa vô cùng mạnh mẽ, mang đến cho người ta cảm giác không cho phép sửa đổi.
Thúc thúc Trọng Huyền - "Danh nhân giao thiệp" trong giới quý tộc ở Lâm Truy sao lại không hiểu ý ở ngoài lời này.
Lão biết rõ, cái chữ này chính là một câu trả lời.
Nhưng lão do dự thật lâu mới tới, tất nhiên không thể cứ thất bại tan tác như vậy mà về.
Đây là chuyện trong nhà của mình đấy.
Lão là Trọng Huyền Minh Quang, là một tiểu gia đứng đầu!
Đôi mắt lão lướt qua bàn sách, giả vờ như đang đánh giá cách bố trí trong thư phòng, cũng giả vờ như không thấy mấy chữ lớn kia, sau đó lên tiếng với giọng điệu rất tùy ý:
"Mấy ngày nay con vấn an gia gia rất qua loa. Sau khi trở về từ Điểm Tướng Đài cũng không đi qua trò chuyện."
Trọng Huyền Tuân nở nụ cười hờ hững: "Chẳng phải do con trở về quá muộn, sợ quấy rầy đến gia gia sao? Sáng mai sẽ đi qua."
"Đây không phải lý do..."
Trọng Huyền Minh Quang rõ ràng không được tự tin, tiếng nói chuyện rất yếu ớt.
Bất kể là ai, cũng khó có đủ tự tin khi đứng trước đứa con trai có một không ai ở Lâm Truy thành. Nhất là khi bản thân mình lại chẳng ra làm sao. Nếu như cả hai là kẻ thù thì lão chắc chắn không đỡ nổi một ngón tay của con trai mình.
Trọng Huyền Minh Quang ỉu xìu nói: "Mẹ con mất sớm, từ nhỏ đến lớn ta cũng không ép con làm gì."
"Con muối làm cái gì thì làm cái đó, thích ở bên cạnh ai thì ở.
Còn con gái Nguyễn gia, cũng không ai ép con phải thích cả."
Nói đến đây, ngữ điệu của lão cứng rắn hơn một xíu: "Chỉ có điều, gia gia con đã lớn tuổi, ta không cho phép con cãi lại ông ấy."
Nhưng ngay sau đó lại yếu ớt nói: "Con có thể giả vờ ở trước mặt một kiểu, sau lưng kiểu khác cũng được!"
Nói xong những lời này, lão lại liếc nhìn Trọng Huyền Tuân vẫn im lặng không nói gì, lão lẩm bẩm tiếp: "Ta biết cánh con đã cứng cáp, có lẽ không muốn nghe lời lão tử. Nhưng vì là cha con, nên có những lời lão tử vẫn phải nói."
Người khác dùng danh xưng "lão tử" đều là để giương nanh múa vuốt. Lão thì vừa bật lên đã lập tức đè xuống, tựa như chỉ đơn giản là để động viên mình một chút xíu.
Trọng Huyền Tuân thở dài một hơi rồi đặt bút lông trên tay xuống, sau đó nghiêm túc nhìn lão: "Phụ thân, ngài rất tốt."
Trọng Huyền Minh Quang hừ mũi một tiếng: "Nói thẳng đi, điểm nào chưa tốt?"
Lão khẽ nhếch cằm lên, lộ ra vẻ rất là kiêu căng.
Muốn mắng chửi thì mắng chửi đi, muốn gây chuyện thì gây chuyện đi, lão tử thấy cái dáng vẻ khen trước rồi dìm kia nhiều rồi!
Giới quý tộc Lâm Truy có mấy ai coi trọng lão tử, lão tử biết thừa!
Ta cần bọn họ coi trọng sao? Con mẹ nó !
Muốn trách móc ta thì cứ trách đi, cứ việc trách! Từ nhỏ ta đã được gia gia giáo huấn cho đến lớn, lão tử cũng không mất nửa miếng thịt nào! Ta còn sợ thằng nhãi con ư?
Lão thầm nghĩ như vậy.
Nhưng Trọng Huyền Tuân lại cười nói: "Không có vế sau. Chỉ có câu đó... Cha rất tốt."
Trọng Huyền Minh Quang im lặng chốc lát bĩu môi: "Còn phải nói!"
Nói xong, lão khinh thường phất ống tay áo một cái rồi đi ra ngoài.
Lúc đi tới cửa, lão hơi khựng lại, ngẩng cao đầu hơn rồi mới đi ra ngoài.
Trọng Huyền Minh Quang cứ kiêu căng rời đi như thế.
Bạn cần đăng nhập để bình luận