Xích Tâm Tuần Thiên

Chương 217: Ở nơi này xét xử ngươi

Xuất hiện một hình ảnh như này:
Một sáng sớm mùa hè, một thị nữ yếu đuối, mặt không cảm xúc đi về phía giếng nước, nhảy xuống.
Không chút suy nghĩ, càng khỏi bàn tới chần chừ hay băn khoăn.
Thậm chí ngay cả ý hận hay sợ hãi, cũng đều đã bị sự đau khổ chôn vùi rồi.
Có vẻ nàng chỉ muốn được giải thoát.
Thi thể Tiểu Thúy được vớt lên, lạnh ngắt nằm trong viện.
Hồ Thiểu Mạnh liếc qua: "Tiểu Thúy này, là người của Thanh Ngưu trấn chúng ta?"
Hồ quản sự ngần ngừ: "Không phải. Là từ..."
Hồ Thiểu Mạnh khoát tay ngắt ngang: "Mau kéo ra ngoài chôn, đừng gây phiền toái cho ta."
Cát Hằng thở phào.
"Nhưng mà." Khương Vọng lên tiếng: "Nguyên nhân cái chết còn chưa tra rõ, đã đem chôn như vậy, nàng ta sẽ nhắm mắt ư? Quan phủ sẽ không hỏi tới?"
"Ta chính là đại diện cho quan phủ. Hơn nữa quá rõ là tự sát còn gì." Hồ Thiểu Mạnh cố gắng kiềm chế sự khó chịu, quát Hồ quản sự: "Còn đứng ngây ở đó làm gì? Gọi mấy người mang nàng ta đi chôn đi!"
Hồ quản sự đành nhắm mắt hô to: "Mấy người qua đây giúp một tay!"
Thợ mỏ xung quanh không nhúc nhích, cũng không nói chuyện.
Mặc dù họ không dám phản kháng.
Nhưng im lặng chính là sự tỏ thái độ không tiếng động.
"Đang yên đang lành, tại sao nàng ta tự sát?" Khương Vọng không buồn che giấu thái độ của mình: "Phải biết ép người tự sát, cũng đồng nghĩa giết người!"
Hồ Thiểu Mạnh xoay phắt lại, nhìn Khương Vọng chằm chằm: "Ta phát hiện ngươi có rất nhiều thắc mắc. ngươi chỉ mới vừa đến đây, song có phải ngươi đã quá tự coi mình không phải là người ngoài rồi hay không?"
Hết sức không khách khí.
"Đúng thế." Cát lão đầu lên tiếng: "Chỉ là một người phàm tự sát, ngươi còn muốn gây ầm ĩ lên à?"
Thói đời chính là như vậy.
Nhiều người dù có cố gắng cỡ nào, cũng không vượt qua được cái hào rộng ngăn cách giữa siêu phàm tu sĩ và người phàm. Ngay cả cái quyền cơ bản nhất là sống chết cũng vậy, cũng chưa chắc là sẽ được bảo đảm.
Giống như Tống di nương ngày đó, cũng là nhảy vào trong giếng nước. Khương Vọng tìm Chúc Duy Ngã mượn thương đi trước, một kiếm phá cửa, thì tối đa cũng chỉ ép được Lâm Chính Luân đền mạng.
Đây là quy tắc xã hội cao nhất mà mọi người đều ngầm thừa nhận, kẻ tạo nên bi kịch này là Lâm Chính Lễ, nhưng toàn bộ Lâm gia, đều không phải trả cái gì cả.
Đừng nói Lâm Chính Lễ chỉ ép Lâm Chính Luân, nên chỉ có thể coi là gián tiếp dẫn đến cái chết của Tống di nương, dù thật sự là hắn giết Tống di nương, Lâm gia cũng có mười ngàn cách để gỡ tội cho hắn, và lúc ấy, Khương Vọng cũng chẳng có cách gì để đòi được cái gọi là công đạo.
Thế đạo này chính là như vậy.
Cả Hồ Thiểu Mạnh, Cát Hằng, đều đã quen như vậy.
Trương Hải nhìn về phía trước, cũng im lặng không lên tiếng.
"Tiểu Thúy không phải là tự sát, nàng là bị ngươi ép chết!" Một giọng nói nghiến răng nghiến lợi vang lên.
Theo tiếng nói nhìn sang, là Tiểu Tiểu, gầy gò như một cây cỏ nhỏ đứng ngoài cửa viện, bàn tay bám chặt vào khung cửa. Bởi vì dùng sức quá mức, xương ngón tay gần như trắng bệch.
Tiểu Tiểu cắn răng nghiến lợi, giọng run rẩy.
Rõ ràng là nàng rất sợ hãi, nhưng mà cũng cực kì thù hận.
Lúc này lên tiếng, sẽ có hậu quả gì, nàng không biết.
Nhưng nàng rất muốn nói gì đó, làm gì đó, không chỉ vì thi thể đã lạnh băng của Tiểu Thúy, mà còn vì bản thân đã bị hành hạ quá đủ rồi.
"Ngươi nói nhăng cuội cái gì?" Cát Hằng đột ngột cất bước, định ra tay.
Khương Vọng một bước chắn ngang, cứng rắn ép lão lùi về.
Xoay người lại nói với Tiểu Tiểu: "Có lời gì ngươi cứ nói, không phải sợ."
"Độc Cô An! Ngươi muốn làm gì? Thật muốn là địch với lão phu?" Cát Hằng giận không kiềm được. Lão nhìn Hồ Thiểu Mạnh, nhưng Hồ Thiểu Mạnh lúc này lại không nói lời nào.
Chỉ cần hắn không động thủ, Khương Vọng cũng không thèm bận tâm hắn ồn ào.
Hắn cho Tiểu Tiểu một ánh mắt khích lệ: "Chỉ cần là nói thật, lời thật, thì ngươi cứ việc nói. Trên thế giới này, còn chưa có chuyện không cho nói đạo lý. Càng không có khả năng không cho nói đạo lý thật!"
"Tiểu Thúy từng nói với ta, nàng ấy không sống nổi nữa. Cát Hằng là một lão biến thái, hôm nào cũng đổi một thủ đoạn khác nhau để hành hạ nàng, đánh nàng..." Tiểu Tiểu không ngừng run rẩy, cắn răng: "Nếu không phải gặp được Độc Cô gia, hôm nay người nhảy xuống, rất có thể còn có cả ta."
Mắt Xuyên Tử đỏ bừng lên, phủ đầy tia máu: "Tiểu Tiểu cô nương!"
Hắn phịch một tiếng quỳ xuống trước mặt Hồ Thiểu Mạnh, dập đầu bình bịch: "Hồ thiếu gia! Cầu ngài làm chủ, cầu ngài làm chủ!"
Cát Hằng cảm nhận được ánh mắt của các thợ mỏ xung quanh nhìn mình không hề che giấu sự tức giận, đều như muốn xé xác lão ra.
Lão chả sợ đám người thường chưa từng được huấn luyện này, lão chỉ lo họ gây ảnh hưởng đến những siêu phàm tu sĩ ở đây, nhất là quyết định của Hồ Thiểu Mạnh.
"Ăn nói bừa bãi! Còn dám bêu xấu lão phu! Bêu xấu một siêu phàm tu sĩ!" Lão trừng mắt, nhìn chằm chằm Tiểu Tiểu: "Ngươi có biết đây là tội gì không? Ngươi sẽ làm liên lụy cả nhà ngươi!"
Nhưng lão vừa dứt lời, toàn tràng đều chìm vào tĩnh mịch.
Tất cả đông cứng lại.
Bởi vì Tiểu Tiểu, ngay trước mặt mọi người, đã cởi áo mình ra.
Trên người chỉ còn mỗi chiếc áo lót, cơ thể gầy gò yếu ớt hoàn toàn lộ ra trước mặt mọi người.
Dĩ nhiên bao gồm cả những vết bầm xanh xanh tím tím trên cánh tay, trên đùi, trên người.
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Tiểu Tiểu không cảm xúc, chỉ có hai hàng nước mắt chảy xuống: "Những thứ này đều là ngươi tạo ra, ngươi còn nhớ chứ? Những thứ này đã đủ chứng minh ta không nói dối chưa? Nếu chưa thì để ta cởi tiếp."
Vừa nói, nàng còn vừa tiếp tục cởi tới áo lót.
Nhưng Khương Vọng đã giữ lấy tay nàng.
"Vậy là đủ rồi." Khương Vọng nói.
Hắn cởi áo khoác ra, phủ lên cơ thể nhỏ bé đầy những vết thương chồng chất của Tiểu Tiểu.
Xoay người nhìn Hồ Thiểu Mạnh: "Hồ thiếu gia nói sao đây?"
Một nữ tử, ngay trước mặt bao người lột trần mình ra, đây là sự khuất nhục tới bực nào!
Khuất nhục sâu bao nhiêu, thì sẽ có dũng khí lớn bấy nhiêu.
Không một ai còn có thể nghi ngờ lời của nàng.
Chân mày Hồ Thiểu Mạnh cau đến mức muốn chạm vào nhau: "Chuyển cho quan phủ Gia Thành đi, các ngươi ai đưa hắn đi một chuyến."
Nét mặt khó coi của Cát Hằng bình tĩnh lại, chỉ cần Hồ Thiểu Mạnh không định tự mình ra tay, vậy thì vẫn còn đường sống.
"Ta nhớ Hồ thiếu gia mới vừa nói, ngươi có thể đại diện cho quan phủ?" Khương Vọng sắp không kiềm được cơn tức giận, lạnh lùng: "Sao bây giờ lại phải di giao?"
"Họ Độc Cô!" Hồ Thiểu Mạnh âm u nhìn Khương Vọng: "Ta tha thứ cho ngươi một lần cuối, nhưng sự kiên nhẫn của ta là có giới hạn. Ta mặc kệ ngươi với Cát Hằng có ân oán gì, các ngươi rời khỏi hầm mỏ của ta, tự đi ra ngoài mà giải quyết. Muốn mượn đao giết người, cũng phải cân nhắc lại bản thân ngươi xem, cây đao là ta này, ngươi có vung nổi hay không!"
Hồ Thiểu Mạnh hắn không tin, tên tu sĩ non tơ này làm ra được công lý chính nghĩa gì. Theo hắn thấy, Độc Cô An nhắm chặt vào Cát Hằng không thả, đơn giản hẳn là từng có thù cũ, muốn mượn cơ hội trả thù thôi.
Những chuyện này hắn không muốn quản, dù gì Cát Hằng cũng đúng là không phải thứ tốt lành. Hắn chỉ muốn mau làm hầm mỏ bình ổn trở lại, thuận lợi đóng cửa nó.
Hai người này có muốn đánh nhau đến chết cũng chả sao, miễn là đi ra ngoài mà đánh, rời khỏi hầm mỏ là được, đừng có gây ra ồn ào quá lớn, khiến Gia Thành bên kia để ý, ảnh hưởng đến kế hoạch của hắn.
Cát Hằng cũng cố kiềm chế cơn giận dữ: "Độc Cô An, ngươi có ý kiến với lão phu, vậy thì ngươi tới áp giải lão phu đi Gia Thành. Ân oán của chúng ta, chúng ta tự mình giải quyết. Nên hiểu chuyện một chút, đừng có làm phiền Hồ thiếu gia."
Lão hạ quyết tâm, sau khi rời hầm mỏ, sẽ trả giá bất kể, dùng toàn lực, giết cái tên lắm chuyện này.
Hết hồn nhỉ!
Mình mới chỉ chĩa vào lão một lần, lão đã khăng khăng muốn chỉnh chết mình à!
Khương Vọng lắc đầu, thái độ của người ở đây, coi như hắn đã hiểu rồi.
"Không cần phải phiền như vậy."
Hắn khẽ thở dài một hơi, vì thiếu nữ đã mất mạng vào buổi sớm mùa hè ấy.
Hắn tiến tới trước một bước, đứng trước mặt Cát Hằng: "Ta quyết định ở nơi này, xét xử ngươi."
Bạn cần đăng nhập để bình luận