Xích Tâm Tuần Thiên

Chương 442: Yến Kiêu một tiếng

Đối mặt với tiếng kêu khủng bố, quái dị này, trong Thánh tộc, gần như chỉ có Tế Ti tóc trắng là có thể duy trì sự trấn định.
Thậm chí giọng điệu của lão còn rất bình tĩnh: "Bát Chi, ngươi mang đầu lâu của Tướng Thú tới đây. Nó nằm trong tu thất của ta, ta đã tế điện hôm qua rồi."
Thanh Bát Chi cắn chặt răng, không nói lời nào bước đi.
Đây là truyền thống.
Đây chính là truyền thống...
Thanh Thất Thụ và Thanh Cửu Diệp trầm mặc không nói gì, trên mặt là biểu cảm xấu hổ.
"Thiếu niên lang tha hương" Tế Ti nhìn Khương Vọng: "Chẳng phải ngươi từng hỏi ta rằng khó khăn của Vùng đất Thân Ấm là gì sao? Thánh tộc chúng ta không thể không để cho các thanh niên trai tráng, võ sĩ trong tộc chém giết lẫn nhau, sau đó võ sĩ Tướng Thú nào chết... thì sẽ bị lấy đầu lâu ra để dâng lên. Đây chính là khó khăn mà chúng ta phải đối mặt".
"Nguyên nhân tạo nên khó khăn này là gì?" Khương Vọng cũng bị bầu không khí ngột ngạt này lay động, giọng nói hơi khàn khàn: "Là tiếng kêu vừa nãy sao?"
Lão Tế Ti nhìn hắn một lúc, bắt đầu kể lại chuyện xưa.
Rất lâu trước đây.
Có một con chim yến không có đuôi tìm tới đây, miệng lại nói tiếng người:
"Người tốt, bụng ta đói cồn cào, sắp chết đói mất rồi, các ngươi có thể cho ta ăn một ít không?"
Một cô nương tốt bụng của Thánh tộc nghe vậy mới mang một ít trái cây đến.
Yến không đuôi lại nói: "Không, ta không ăn cái này."
Cô nương Thánh tộc lại bưng một chén cơm và một bát nước tới cho nó.
Yến không đuôi lại nói: "Sao những thứ này có thể lấp đầy bụng của ta đây?"
Cô nương Thánh tộc bắt đầu tức giận đáp: "Rốt cuộc ngươi muốn ăn cái gì?"
Lúc này yến không đuôi lộ ra vẻ dữ tợn nói: "Chỉ có đầu của ngươi mới có thể lấp đầy bụng đói của ta".
Nói xong, nó lập tức lao về phía cô nương Thánh tộc.
Tình cảnh này bị một võ sĩ của Thánh tộc nhìn thấy, võ sĩ kia lập tức giơ cung lên bắn, một mũi tên đã có thể giết được con yến không đuôi này.
Thế nhưng điều kinh khủng chính là, ngày thứ hai, yến không đuôi lại xuất hiện.
Vẫn giống như ban đầu, không mất một cọng lông.
Thậm chí nó còn dùng giọng điệu hoàn toàn giống hôm qua để khẩn cầu mọi người: "Người tốt, bụng ta đói cồn cào, sắp chết đói mất rồi, các ngươi có thể cho ta ăn một ít không?"
Mọi người đã biết được bộ mặt độc ác của nó, cho nên không một ai trả lời.
Một võ sĩ dũng cảm của Thánh tộc lập tức bắn chết nó. Vì tránh cho con yến không đuôi kỳ quái này sống lại lần thứ hai, võ sĩ kia còn đốt thi thể nó thành tro tàn.
Nhưng đến ngày thứ ba, yến không đuôi lại xuất hiện một lần nữa.
Lần này nó còn khóc lên: "Ta sắp chết đói rồi, van xin các ngươi cho ta một đầu người để ăn."
Đương nhiên không có ai đồng ý.
Võ sĩ Thánh tộc lại giết nó lần nữa, nhưng trong quá trình giết nó, võ sĩ kia phát hiện ra rằng nó đã mạnh và nhạy bén hơn so với lần trước rất nhiều, giết nó đã không còn dễ như ăn cháo nữa.
Ngày thứ tư...
Ngày thứ năm...
Sau mỗi một lần yến không đuôi bị giết chết, ngày hôm sau nó lại xuất hiện với một thân thể hoàn hảo không tổn hại gì. Hơn nữa, ngày càng mạnh mẽ hơn trước.
Bất kể các võ sĩ có làm gì thi thể của nó như mai táng, băm nhỏ hay thậm chí còn có võ sĩ nướng lên ăn... Nó đều có thể sống lại.
Cuối cùng đến một ngày, võ sĩ Thánh tộc không còn là đối thủ của nó nữa, trong lúc tranh đấu võ sĩ kia đã bị nó giết chết.
Yến không đuôi mổ cái đầu lâu của võ sĩ đáng thương, mới mấy cái mà đã ăn hết.
Sau đó, nó vui vẻ nói với mọi người: "Đây là cái đầu lâu thứ một trăm mà ta đã ăn. Người tốt, cảm ơn các ngươi! Ta đã ăn no! Một năm sau gặp lại!"
Nói xong, nó lập tức bay khỏi chỗ này.
Đồng thời cũng không xuất hiện nữa, mãi cho đến tận một năm sau...
Khi yến không đuôi xuất hiện lần nữa, các võ sĩ Thánh tộc đã chuẩn bị suốt một năm ròng rã, bố trí cạm bẫy rồi hợp lực giết nó. Dùng xiềng xích trói thi thể nó lại rồi bỏ vào trong quan tài được chế tạo từ Thần Long Mộc, còn chôn quan tài gỗ ở trước tế đàn cây, hi vọng mượn thần lực trấn áp tà vật.
Nhưng điều khiến mọi người tuyệt vọng chính là, ngày hôm sau yến không đuôi lại sống lại.
Đồng thời cũng giống như lúc trước, nó đã mạnh hơn hôm qua rất nhiều.
Sau trận đại chiến, nó giết chết mười bảy vị võ sĩ Thánh tộc, rồi ăn mất đầu lâu của một vị võ sĩ trong đó.
Lúc rời đi nó nói: "Ta ăn no rồi, cảm ơn đã chiêu đãi! Một năm sau gặp lại!"
Một năm sau, đối mặt với yến không đuôi đến tìm lần nữa mọi người lại có ý kiến khác nhau. Có người khổ cực tu luyện chiến kỹ thì muốn đánh giết với yến không đuôi, có người muốn thử nghiệm phương pháp mới để ngăn cản yến không đuôi sống lại.
Lúc này, lại có một võ sĩ Thánh tộc đứng ra nói: "Nó chỉ cần ăn một đầu người, tại sao chúng ta lại phải để nhiều người chết như vậy?"
Tên võ sĩ này tự sát trước mặt yến không đuôi, cống hiến đầu của mình lên.
Sau khi yến không đuôi ăn đầu người xong thì rời khỏi, không hề làm hại những người khác.
Vậy nên kiểu "hiến đầu" này tồn tại mãi cho tới bây giờ, đó cũng chính là tiền thân truyền thống "Tướng Thú" của Thánh tộc.
Chuyện xưa này cũng không dài, nhưng lại vô cùng tối tăm và tuyệt vọng.
Một quái vật vĩnh viễn không thể bị tiêu diệt triệt để, càng đối đầu thì lại càng mạnh, vậy nên chuyện ăn đầu người khiến người ta vừa nghe đã kinh hãi này cũng dần trở thành một thói quen.
Mọi người sợ nó, cũng quen với nó.
Sau khi lão phụ tóc bạc kể chuyện xưa này xong...
Cả ba người Khương Vọng đều im lặng.
Truyện thống "Tướng Thú" của Thánh tộc lại là một lịch sử hi sinh vĩ đại.
Nhưng nhìn từ một góc độ khác, thì đây không phải là lịch sử con yến không đuôi kia thuần hóa Thánh tộc hay sao?
"Ta muốn hỏi cái này" Vũ Khứ Tật dứt khoát hỏi: "Nếu con yến không đuôi kia một năm ăn một cái đầu là được, vậy vì sao các ngươi không dâng những người già đã không còn khả năng lao động hoặc là trẻ con, mà lại để cho võ sĩ thanh niên trong tộc đi chịu chết? Nếu lựa chọn dựa vào phương diện giá trị thì cũng không thích hợp. Chắc hẳn thanh niên trai tráng phải là nhóm người bảo đảm sự tồn vong của bộ tộc chứ?"
Lão Tế Ti nhìn chằm chằm gã một lúc lâu: "Người già là lịch sử, trẻ con là tương lai. Đánh mất lịch sử, đánh mất vinh dự. Đánh mất tương lai, đánh mất tất cả. Chúng ta không có truyền thống để người già và trẻ nhỏ chịu chết?"
Thanh Cửu Diệp giận dữ nhìn Vũ Khứ Tật: "Tuy rằng Thánh tộc ta chịu sự khuất nhục bất đắc dĩ, nhưng sống lưng vẫn chưa đứt!"
Lúc này, Khương Vọng lại hỏi: "Con yến không đuôi kia chính là Yến Kiêu sao?"
Trước khi tiến vào Vùng đất Thần Ấm, Thanh Thất Thụ từng nói rằng hình như cái này là cái tên cấm kỵ, khiến cho ấn tượng của hắn về hai chữ này rất sâu sắc.
"Yến Kiêu?" Trước khi Tế Ti gật đầu thì đã thấy Tô Kỳ hiếu kỳ tiến lên trước một bước.
Trong suốt thời gian Tế Ti kể chuyện xưa về yến không đuôi, trông y cứ đăm chiêu như đang suy nghĩ.
"Người trẻ tuổi, ngươi biết Yến Kiêu sao?" Tế Ti dùng đôi mắt vẩn đục nhìn Tô Kỳ.
"Ta đã từng đọc một quyển sách cổ, trong đó có một đoạn ghi chép về Yến Kiêu." Tô Kỳ chần chừ nói.
Trong lòng Khương Vọng hơi động. Bên trong sách cổ hiện thế có ghi chép về quái vật yến không đuôi của Sâm Hải Nguyên Giới?
Chuyện này càng lúc càng thần bí.
Tất cả mọi người đều nhìn chằm chằm dò xét Tô Kỳ.
Y suy nghĩ một lúc rồi thanh minh trước: "Ta cũng không biết là thật hay giả, ta chỉ nói thứ ta từng thấy thôi."
"Cứ nói đừng ngại".
Tô Kỳ sắp xếp câu từ một hồi rồi nói: "Theo bản sách cổ kia ghi chép..."
"Yến là lương cầm, Kiêu là ác điểu. Người cổ đại cực kỳ căm ghét Kiêu, cho nên họ chém đầu Kiêu điểu treo ở trên cây thị chúng.
Đây chính là ngọn nguồn của "bêu đầu thị chúng".
Cái này cũng trở thành một hình phạt mà con người tiếp tục sử dụng cho đến tận bây giờ, mọi người thường chặt đầu của người bị tra tấn, sau đó treo ở trên cây thị chúng.
Nghe nói mặc dù Kiêu bị giết nhưng ác niệm vẫn còn. Trong mười vạn con Kiêu bị bêu đầu thị chúng, thì có một con trong số đó sinh ra một con chim vô cùng tàn ác.
Nó tên là Yến Kiêu.
Tương truyền rằng con chim đó tên là Kiêu Ác Niệm, sự căm hận của nó bắt nguồn từ việc cùng là loài chim nhưng con người chỉ thích Yến, mà lại căm hận Kiêu, vì vậy nó hóa thành hình Yến. Điều nó muốn chính là dùng dáng vẻ Yến đi hại người, dùng dáng vẻ mà con người "yêu thích" để sát hại con người.
Bởi vì nó được sinh ra từ trong đầu của con vật, vậy nên từ khi vừa sinh ra đã không có đuôi. Cũng vì thế mà điểm khác biệt lớn nhất ở bề ngoài giữa Yến Kiêu và Yến Tử chính là Yến Kiêu không có đuôi.
Yến Kiêu chính là loại ác nhất trong các loại Kiêu, từ lúc mới sinh đã tàn nhẫn, dùng đầu của sinh linh làm thức ăn".
Nói xong câu cuối cùng, giọng nói của Tô Kỳ đã có chút run rẩy...
"Yến Kiêu nhất minh, tất thực bách đầu."
Bạn cần đăng nhập để bình luận