Xích Tâm Tuần Thiên

Chương 924: Giờ không phải lúc đùa

"Nguy hiểm quá." đang bay nhanh, Chử Mật bỗng nói.
Một lúc sau, hắn lại lặp lại: "Thật sự là quá nguy hiểm."
Khương Vọng không hiểu hắn lặp lại những lời vô nghĩa ấy là có ý gì, nhưng cũng lười cắt ngang. Dù gì cũng sắp chết rồi, nói vài lời vô nghĩa cũng không sao cả.
Chử Mật bỗng hỏi: "Đã đến nước này, ý nghĩa của thí luyện cũng đạt được phần lớn rồi, phải không?"
Khương Vọng liếc nhìn đội quân Hải tộc đón đầu phía trước, nhanh chóng xoay chiều, thay đổi phương hướng lần nữa.
Cũng may trong Mê giới này địa hình lộn xộn, nên hắn mới vòng vèo được lâu như vậy.
“Bây giờ chúng ta không chạy thoát được nữa, còn lá bài tẩy nào, thì lật ra hết đi. Mạng chỉ có một, không có cơ hội sống lại đâu.” Chử Mật không ngừng lải nhải.
Khương Vọng nghĩ đến hộp phù lục mình đã dùng hết, nghĩ đến Ngũ Sắc Ngư còn đang dưỡng thương, nghĩ đến cái áo Thất Huyền Bảo Y đã vỡ vụn, nghĩ đến viên Thận Vương Châu không biết đã rơi vào tay ai... thật sự không nghĩ ra mình còn lá bài tẩy nào nữa.
Chỉ còn cách dựa vào người này giúp mình chạy lung tung cầu may.
Lại nghĩ đến hoàn cảnh lúc này của cả hai, ai cũng không thể nào thoát được, nhất thời, tự nhiên có cảm giác người cùng cảnh ngộ.
Ài, chỉ còn biết thở dài trong lòng.
Thấy Khương Vọng vẫn im lặng, Chử Mật nhịn không được nữa: "Gọi người đi, ngươi gọi người đi!"
"Ta không muốn chết. Ta thực sự không muốn chết!"
"Đừng đùa nữa, công tử ca! Ngươi gọi người mau lên!"
Khương Vọng buồn bực một lúc lâu, cuối cùng cũng đáp lại: "Gọi ai?"
"Gọi chỗ dựa của ngươi đó! Với cái xuất thân của ngươi, chẳng lẽ đến Mê Giới rèn luyện mà không có cao thủ âm thầm bảo vệ hay sao! Mau gọi họ ra đi! Dù là người hay là cái gì cũng được! Chân Nhân không tiện thì Thần Lâm cũng được! Mấy tên gà đất chó sành này, sợ gì chúng chứ!"
Cái hiểu lầm này thật quá điên rồ...
Khương Vọng mím môi: "Ta đến Mê Giới để rửa tội."
"Mẹ nó ai quan tâm công tử ca nhà ngươi đến Mê Giới để làm cái gì... Cái gì? Rửa tội?" Chử Mật ban đầu không kịp phản ứng.
Khương Vọng lười đáp lại, chỉ tập trung điều khiển hướng bay, bất ngờ thoát khỏi bí thuật của Chử Mật, đối đầu trực tiếp với đội quân Hải tộc. Kiếm khí tung hoành, chớp mắt đã chém đầu lăn lông lốc, một lượt giết chóc!
Sau khi hàn quang tắt đi, đội quân Hải tộc nhanh chóng tách ra, để lại một đống thi thể lềnh bềnh.
Chử Mật lại đặt tay lên vai Khương Vọng, tiếp tục dùng bí thuật, nhưng lần này, giọng điệu trở nên vô cùng gắng gượng: "Ngươi đang đùa ta đúng không? Khương công tử, ta rất kính trọng ngươi, thật đó. Nhưng bây giờ không phải lúc đùa đâu."
"Huynh không muốn chết, ta cũng không." Khương Vọng nghiêm túc đáp lại: "Nhưng ta không có đùa."
"Lão tử liều mạng tới tìm ngươi, bị bao nhiêu là Hải tộc đuổi giết, đã dùng sạch mọi thứ áp đáy hòm rồi, mà ngươi lại nói với ta, ngươi đến Mê giới để rửa tội?" Chử Mật nghiến răng nghiến lợi, gần như muốn điên: "Mẹ nó, ai lại đưa thiên kiêu đến đây rửa tội hả?!"
Lời Chử Mật không phải không có lý. Nếu không phải vì Trúc Bích Quỳnh, Nguy Tầm kiểu gì cũng sẽ không thể vòng qua Tề Quốc, ném Khương Vọng vào Mê Giới. Tề Quốc sẽ không bao giờ cho phép điều đó xảy ra. Giống như hồi đó Khương Vọng giết Hải Tông Minh, Tề Quốc cũng chống lưng cho hắn, không để hắn phải chịu một chút trách nhiệm nào.
Trừ khi Tề Quốc cũng từ bỏ hắn.
Cho nên cũng khó trách, Chử Mật cứ nghĩ hắn là người thuộc dòng dõi hoàng thất ở ẩn trong truyền thuyết, có cao thủ âm thầm bảo vệ. Thế nên khi bị chiến sĩ Hải tộc phát hiện, không còn đường chạy trốn, liền liều mạng chạy tới chỗ Khương Vọng.
Khương Vọng gặp hắn vốn không phải là chuyện tình cờ, mà là Chử Mật cố tình tìm tới.
Cảm giác lúc này, giống như hắn đang cố gắng liều mạng vùng vẫy giãy giụa dưới nước, khó khăn lắm mới túm được một cọng rơm cứu mạng, nhưng không ngờ nó thật sự chỉ là một cọng rơm! Vừa túm lên, còn chưa kịp dùng sức, đã đứt mất rồi!
"Ta tự nguyện đến." Khương Vọng nói.
"Ngươi phạm tội gì? Loại thiên tài như ngươi, phạm phải tội lỗi tày trời cỡ nào mà đến nỗi triều đình cũng từ bỏ ngươi?"
"Ta đến thay cho bằng hữu." Giọng Khương Vọng rất bình thản, giống như lúc sử dụng Thanh Vân tiên thuật, bình tĩnh ổn định, gần như không có một sự dao động nào. Mỗi một bước đi, đều là lựa chọn gần như tốt nhất.
Không ngừng vùng vẫy, tìm kiếm lối thoát trong tấm lưới lớn mà Hải tộc nắm giữ này, cố gắng tìm con đường sống.
Chử Mật im lặng.
Hắn không biết nói gì cho phải, mà cũng không còn gì để nói nữa, chỉ còn cách chấp nhận số phận.
Một lúc sau, hắn mới nói: "Tuy không muốn thừa nhận, nhưng trông ngươi đúng là loại người có khả năng làm ra loại chuyện này."
Trước đó, lúc Khương Vọng bóp vỡ túi giữ mạng, bảo hắn rời đi, hắn đã cảm thấy bất ngờ rồi.
Nhưng lúc đó hắn chủ yếu cho là, người này là hậu duệ của quý tộc thiên hoàng, vào lúc như vậy mà vẫn còn kiêu ngạo như thế, chính là bởi vì khinh thường những nhân vật nhỏ như mình.
Nhưng bây giờ xem ra, người này lại là một người quang minh lỗi lạc. Tuổi còn trẻ, nhưng đã khiến hắn ngưỡng mộ vô cùng.
"Động tĩnh khi nãy đã thu hút không ít Hải tộc, là ngươi cố ý tạo ra phải không?" Chử Mật hỏi.
"Ừ. Lãng phí một viên Thần Vương Châu." Khương Vọng thuận miệng: "Nếu có cơ hội, nhớ trả lại cho ta."
Chử Mật lại ngậm miệng.
Khương Vọng cảm nhận được tinh thần của người này đã gần như hoàn toàn suy sụp. Ngay cả bí thuật "Tá pha hạ lư" tức là Mượn dốc xuống lừa đang thi triển thì cũng chỉ là duy trì theo phản xạ.
Nhưng Khương Vọng không định nhắc nhở hay yêu cầu gì ở hắn.
Mỗi người có quyền lựa chọn cách đối mặt với cái chết của mình. Giãy giụa chưa chắc đã là tốt, mà chết lặng cũng chưa chắc là không tốt.
Sự im lặng kéo dài một lúc lâu, sau đó, Khương Vọng chuyển hướng lần nữa.
"Cảm ơn ngươi." Chử Mật đột nhiên nói rất nhanh.
"Cái gì?" Khương Vọng không nghe rõ.
"Ta nói!" Chử Mật lớn tiếng: "Sao ngươi ngu ngốc như vậy mà sống được đến bây giờ!"
Khương Vọng: "Ngươi nên thấy may mắn với hoàn cảnh của chúng ta hiện giờ, nếu không ta nhất định sẽ dạy ngươi cách nói chuyện đàng hoàng."
"Ha ha ha ha !" Chử Mật cười to.
"Cười cái gì?" Khương Vọng cảm thấy hắn điên rồi.
Nhưng trong thời khắc sống còn thế này, nói chuyện với một người điên, áp lực kinh khủng hình như cũng được giải tỏa một phần, khiến y cảm thấy nhẹ nhõm hơn.
"Ta cười bản thân mình mấy năm nay đã làm gì! Sống mà không có tôn nghiêm, không biết xấu hổ, bất chấp người ta nói gì, nghĩ gì về mình. Ta bất chấp tất cả chỉ vì muốn sống, thế nhưng con mẹ nó vẫn không sống nổi! Ha ha, chẳng phải buồn cười lắm sao?"
"Không buồn cười." Khương Vọng nói thẳng.
"Con mẹ nó ! Ta biết ngươi coi thường ta!" Chử Mật bật chửi thề.
Sau khi thấy Khương Vọng thực sự không gọi được người đến cứu, hắn cũng không còn sự tôn kính với Khương Vọng.
Cái chết từng bước một đến gần, hình như cũng khiến hắn gỡ dần xuống lớp mặt nạ của mình.
Bên dưới lớp mặt nạ dày cộp kia, là một gương mặt lồi lõm như thế nào!
"Thể diện của mỗi người là do bản thân mình tự kiếm, không phải do người khác cho." Khương Vọng nói: "Ta có coi trọng ngươi hay không, có quan trọng ư?"
"Ngươi tưởng chỉ có mình ngươi là thiên tài à! Lão tử ở cái nơi tồi tàn rách nát Lương Thượng Lâu này mà cũng tu luyện được đến Ngoại Lâu cảnh đấy!" Chử Mật nhếch mép, hơi tự đắc: "Đừng tưởng ngươi có hoàn cảnh tốt hơn ta, thì thông minh hơn ta! Ngươi còn non lắm! Ta đánh dấu lên người ngươi mà ngươi cũng có biết đâu. Nếu không phải gặp phải chuyện chết tiệt này, ta đã có cơ hội trộm bảo bối của ngươi rồi, ngươi tin không!"
"Ta tin." Khương Vọng lơ đãng: "Ngày nào đó Bộ Thần tới bắt ngươi, hy vọng ngươi vẫn trốn thoát được."
Dám trộm đồ của Tứ phẩm Thanh bài, lập thành đại án ở Phủ Tuần Kiểm đô thành là không thành vấn đề. Cái gì chứ, đối phó tu sĩ Lương Thượng Lâu, chẳng khác gì mèo đi bắt chuột, là chuyên nghiệp nha.
Chử Mật bị nghẹn, thẹn quá thành giận: "Hình như đầu óc ngươi không được tốt nhỉ, giờ này rồi mà còn lo tranh hơn thua với ta! Ngươi sắp chết rồi đó, lão đệ!"
"Trùng hợp ghê, hình như ngươi cũng sắp chết." Khương Vọng đáp trả.
Hai bên im lặng một hồi.
Dáng vẻ điên rồ của Chử Mật biến mất, buồn bã nói: "Ta không muốn chết."
Cuối cùng, Khương Vọng thở dài: "Ta cũng vậy."
Bạn cần đăng nhập để bình luận