Xích Tâm Tuần Thiên

Chương 1323: Chơi trốn tìm

Hôm nay hẳn là một ngày bình thường, không phải là ngày lễ gì cả, cũng không có chuyện lớn gì xảy ra.
Nhưng đối với hòa thượng Tịnh Lễ, ngày chín tháng tám, đúng là một ngày tương đối đặc biệt.
Tiểu sư đệ yêu quý của gã, hẹn hôm nay mời gã đến Lâm Truy thành ăn cơm!
Vì thế gã vất vả làm việc, hoàn thành hết nhiệm vụ, để dành thời gian hai ngày.
Sư phụ ghen tị hỏi gã, cơm nước xong rồi có phải muốn ở lại Lâm Truy đi dạo một chút không? Lâm Truy thành lớn như vậy! Muốn đi chơi thì cũng phải cần mấy ngày. Hai ngày gã còn đang chê ít đây.
Gã biết sư phụ ghen tị, bởi vì cả Huyền Không Tự này, gã là người duy nhất được tiểu sư đệ mời!
Nhưng mà không có cách nào khác.
Sư đệ ở Lâm Truy thành quá khổ rồi, mỗi ngày bị sự xa hoa trụy lạc hành hạ, gã làm sao cũng phải ở với đệ ấy hai ngày mới được.
Cùng là đồng môn với nhau, nhất định phải đồng cam cộng khổ.
Gã muốn tăng thêm sức mạnh cho tiểu sư đệ, khiến cho tiểu sư đệ sớm ngày thoát khỏi hồng trần, xuống tóc quy y.
Nhưng mà…
Tưởng tượng và thực tế vẫn có chênh lệch.
Chênh lệch rất lớn!
Gã làm sao cũng không ngờ, bữa cơm đầu tiên mà mình ăn sau khi tới Lâm Truy thành … Lại là ở trong nhà lao!
“Phát!”
Một ngục tốt, cầm lấy một cái chén bể, trong chén bể có hai cái bánh ngô đen xì. Chén bể được đưa qua hàng rào, ném lên mặt đất, hai cái bánh ngô va chạm với thành chén phát ra tiếng vang.
Hoà thượng Tịnh Lễ cũng không lạ gì với bánh ngô, trước kia lúc đi hóa duyên, cũng đã từng ăn.
Nhưng bánh ngô vừa đen vừa cứng thế này… vẫn chưa từng thấy.
“Vị thí chủ này.”
Tịnh Lễ là một hòa thượng rất chú trọng đến vệ sinh cá nhân, cho nên gã không hề nằm, cũng không hề ngồi.
Gã đứng trong một góc sạch sẽ duy nhất trong phòng giam, xa xa đưa tay gọi: “Xin dừng bước!”
“Muốn thêm đồ ăn hả?” Ngục tốt liếc gã một cái, đưa tay nói: “Đưa tiền trước đi!”
“À, ta không có ý này.” Hòa thượng Tịnh Lễ giải thích: “Ta muốn nói với thí chủ…”
“Hừ, một con quỷ nghèo!” Ngục tốt không nhịn được phất tay, sải bước rời đi.
Chỉ còn lại mình hòa thượng Tịnh Lễ, tay vẫn giơ cao, mất mát đứng ở đó.
Sao không giống với những gì sư đệ nói vậy?
Không phải nói là tới Lâm Truy thành không cần báo, đây chỉ là chuyện nhỏ, đệ ấy có thể sắp xếp, chào hỏi với phủ Tuần Kiểm Đô thành là được sao?
Vì sao ta vừa đến Lâm Truy, thì đã bị mấy chục người bao vây, mọi người hung thần ác sát muốn đánh ta chứ?
Hòa thượng Tịnh Lễ mặc dù không sợ những người đó, nhưng cũng không muốn gây phiền phức cho tiểu sư đệ, nên đàng hoàng đi theo sau.
Vốn tưởng rằng chỉ là một hiểu lầm nhỏ, chỉ cần nói ra tên tiểu sư đệ là được. Không ngờ vừa nhắc đến tên của tiểu sư đệ, thì những người đang chuẩn bị trục xuất gã đi, lại bắt gã vào nhà giam!
Gã vẫn còn nhớ rõ, màn đối thoại lúc sáng sớm ...
Lúc đó, nhóm người vây quanh gã gồm có bộ đầu Thanh Bài, có quân vệ thành, cũng có người giống như người gõ canh.
“Hòa thượng kia, ngươi đến từ sơn môn nào? Đến có chuẩn bị giấy thông hành không?
Lúc ấy gã còn kiêu ngạo trả lời: “Không có!”
Nhìn thấy đối phương muốn ra tay, gã mới nói những lời đã chuẩn bị trước: “Là sư đệ của ta mời ta đến dùng cơm!”
“Sư đệ của ngươi?” Bộ đầu dẫn đầu cười lạnh nói: “Lâm Truy thành chúng ta không có hòa thượng có bề ngoài như ngươi!”
Gã cười ha ha một tiếng: “Chẳng lẽ ngươi không hỏi một chút, sư đệ của ta là ai sao?”
Bộ đầu kia hỏi: “Là ai?”
Gã vô cùng mạnh mẽ nói: “Tịnh Thâm! Tên tục là Khương Vọng!”
Sau đó gã nghe thấy một tiếng: “Bắt lại!”
Lúc kịp phản ứng, thì người đã ở trong nhà lao mất rồi…
Nếu như hiện tại sư phụ hỏi gã, đến Lâm Truy thành dự tiệc, có cảm giác như thế nào.
Gã chỉ có thể trả lời …
Vừa đến Lâm Truy thành, người đã ở trong lao … cảm giác thật phức tạp.


“Lăng Tiêu các các ngươi, mấy ngày qua có phải đã xảy ra chuyện gì không?” Bên trong Lăng Tiêu bí địa, Khương Vọng hỏi.
“Vì sao hỏi như vậy?” Diệp Thanh Vũ mắt đầy ý cười.
“Vì sao cha ngươi, còn có A Sửu tiền bối…” Khương Vọng đưa tay chỉ chỉ bầu trời: “Cứ bay tới bay lui như vậy.”
Khá lắm, một ngày có thể gặp được họ đến mấy lần. Một vị các chủ, một vị thần thú trấn tông, giống như chẳng có việc gì làm, mỗi ngày đi tuần tra!
“Cái đó à.” Trong lòng Diệp Thanh Vũ buồn bực, lại không tiện nói rõ, chỉ cười nói: “Lớn tuổi rồi, muốn đi lại nhiều một chút, hoạt động gân cốt một chút.”
Khương Vọng kinh ngạc nói: “Chân nhân cũng cần phải hoạt động gân cốt sao?”
“Chuyện này…” Diệp Thanh Vũ đang ưu sầu không biết phải giải thích thế nào.
Khương Vọng đã tự mình đưa ra đáp án: “Chẳng trách Diệp chân nhân có thể mạnh như vậy. Đã đạt đến cảnh giới Động Chân, mà lúc nào cũng không quên việc tu hành. Đúng là tấm gương sáng để chúng ta noi theo!”
“Ừa, đúng rồi, bị ngươi nhìn ra rồi.” Giọng nói của Diệp Thanh Vũ có hơi khô khan.
“Tiền bối nỗ lực như thế, chúng ta cũng không thể bị bỏ lại phía sau.” Khương Vọng vô cùng cảm khái, lại nói: “Môn đạo thuật mà lần trước ngươi nói, ta cảm thấy thật ra còn có một phương hướng mới… Ngươi xem này, dẫn đạo nguyên của ngươi từ Thông Thiên Cung ra, lúc dẫn động phong nguyên…”
Dưới ánh trời chiều, hai cái bóng say mê tu hành được kéo ra rất dài, rất dài…
Phía sau ngọn núi nhỏ cách đó không xa, dưới thủ thuật che mắt, có một loạt thân ảnh đang nằm bò ở đó.
Từ trái sang phải, theo thứ tự lần lượt là Phương sư huynh Tạ Thụy Hiên, sư huynh mặt quỷ đáng ghét Mạc Lương, Vương sư tỷ, A Sửu, Khương An An, Xuẩn Hôi.
“Quá đáng sợ…” Tạ Thụy Hiên lẩm lẩm.
“Chẳng trách ca ca của ta có thể mạnh như vậy!” Mạc Lương nắm chặt nắm tay: “Đúng là trời cao ưu ái người cần cù! Người có cố gắng, trời sẽ không phụ, khiến ta cũng phải nảy sinh ý chí chiến đấu!”
“Ai dà!” Gã vừa cảm khái xong, lại lập tức reo lên với Tạ Thụy Hiên: “Ngươi xích qua một chút, chèn qua ta rồi! Như vậy làm sao ta có thể phơi nắng được!”
“Là ca ca của ta!” Khương An An nghe nửa câu đầu, liền gấp gáp quay đầu lại, lớn tiếng chỉnh.
Gâu gâu gâu!
Xuẩn Hôi lập tức trợ uy.
“Đúng đúng đúng, An tỷ!” Mạc Lương vội vàng nói: “Là ca ca của ngươi, là đại ca của ta!”
Tiểu Vương cô nương với ánh mắt ngây ngốc lắc đầu: “Bây giờ ta đã không quan tâm đến chuyện hắn đã thành gia hay chưa nữa rồi.”
Đại Vương cô nương ôn nhu dịu dàng cũng nghĩ lại mà sợ, nói: “Thời tiết tốt như vậy, ta chỉ muốn nằm…”
“A Sửu.” Khương An An lúc này lại hỏi: “Vì sao chúng ta phải nằm bò ở đây nhìn lén ca ca của ta vậy?”
Người khác đều tôn kính gọi nó là tiền bối.
Chỉ có mình Khương An An, A Sửu thích nàng, nên để cho nàng gọi thẳng tên mình.
Có một lần Khương Vọng muốn xen vào chuyện của người khác, nói tiểu An An lễ phép một chút, buổi tối A Sửu liền tìm đến cửa, hữu hảo nói chuyện một chút. Từ đó không còn vấn đề gì nữa.
“Chuyện này không phải là nhìn lén.” A Sửu thuận miệng nói một câu, sau đó trừng Mạc Lương một cái.
Ý là, bịa tiếp đi!
Mạc Lương rất hiểu chuyện nói tiếp: “Đúng, là trò trốn tìm! Chúng ta đang chơi trò trốn tìm!”
Khương An An nhướng mày, cảm thấy chuyện cũng không đơn giản như vậy: “Vậy bọn họ vì sao không đến đây bắt chúng ta? Mà lại ở đó giảng đạo thuật.”
“Có lẽ đây chính là những đứa trẻ tốt yêu thích học tập.” Mạc Lương thở dài nói: “Nếu không thì ngươi đến học với ca ca của ngươi đi?”
Khương An An lặng lẽ rụt đầu lại, nhỏ giọng nói: “Bây giờ ta hơi buồn ngủ…”
Bạn cần đăng nhập để bình luận