Xích Tâm Tuần Thiên

Chương 219: Lấy thế đè người

Đám người Khương Vọng rời đi, đám thợ mỏ từ từ xúm lại.
Nghe thấy tiếng kêu thảm thiết của Cát Hằng sau lưng, mí mắt Trương Hải không ngừng giật giật.
Ngay cả Hướng Tiền đang đi về phía trước cũng không kiềm chế được căng thẳng.
Dù như thế nào, trơ mắt nhìn một siêu phàm tu sĩ bị tước khỏi siêu phàm ngay trước mặt mình, trong lòng đều không thể không lo sợ.
Chỉ có Hồ Thiểu Mạnh là khống chế được nét mặt, không nhìn ra cảm xúc.
Vẫn là phòng nghị sự cũ, nhưng lần này trở lại, ngồi ở chủ vị lại là Khương Vọng.
Chủ và thứ đã đảo người.
Xuyên Tử và Tiểu Tiểu cũng đi theo, rót trà cho mọi người, xong đứng trong phòng chờ phân phó.
"Ngồi đi." Khương Vọng nhàn nhạt nói, nhìn Hồ quản sự: "Lão nhân gia cũng ngồi."
"À, à!" Hồ quản sự hoảng hốt, câu nệ chỉ ngồi ghé nửa mông.
Hồ Thiểu Mạnh nhìn hai siêu phàm tu sĩ còn lại, là người đầu tiên ngồi xuống, dáng vẻ ung dung.
Hướng Tiền ngồi phịch xuống ghế, mềm nhũn như một bãi bùn, Trương Hải thì ngồi thẳng tưng, thần thái khẩn trương.
Câu hỏi của Khương Vọng, khiến bọn họ muốn nhảy dựng lên.
"Nói ta nghe xem, Tạ Hạo là chết như thế nào?"
Hồi trước, hầm mỏ Hồ thị có bốn siêu phàm tu sĩ trú đóng, người rời đi kia, chính là Tạ Hạo.
Cũng chính là nguyên chủ nhân của gian tiểu viện Khương Vọng hiện giờ đang ở.
Câu hỏi vừa ra, người ngồi trong phòng đều kinh hãi.
Tiểu Tiểu cắn vào môi dưới, mới giúp mình không buột ra âm thanh.
Hầm mỏ luôn giải thích ra ngoài rằng, hơn nửa năm trước, Tạ Hạo bị lần giao thủ kia làm kinh sợ, nên ra đi không từ giã.
Nghe có vẻ rất hợp lý.
Nhưng bọn họ không sao giải thích được.
Nếu hầm mỏ nguy hiểm như vậy, thì sao một tên có dục vọng biến thái, tham lam hưởng thụ như Cát Hằng, một kẻ si mê luyện đan, vọng cầu một bước lên trời như Trương Hải lại an nhiên lưu lại?
Một tháng một viên rưỡi đạo nguyên thạch, đủ thúc giục người ta mạo hiểm ư? Loại tu sĩ sống không cần biết đến ngày mai như Hướng Tiền có lẽ không quan tâm nguy hiểm, nhưng hắn cũng không có khả năng quan tâm đạo nguyên thạch.
Hồ Thiểu Mạnh đột nhiên trở lại muốn đóng cửa hầm mỏ. Trừ Cát Hằng hỏi một câu sao không báo trước, những người còn lại chẳng ai có ý kiến.
Cho thấy bọn họ đã có hiểu ý cả rồi.
Sự ăn ý này, chính là vấn đề.
Không để ý mấy người trao đổi ánh mắt với nhau, Khương Vọng nói thẳng: "Đừng có hòng nói dối ta."
"Mục đích ta tới, chắc hẳn mọi người đều đã rõ. Trọng Huyền gia mặc dù nhà to nghiệp lớn, không để mắt chút quặng mỏ Thiên Thanh thạch, nhưng điều này không có nghĩa là, Trọng Huyền gia có thể dễ dàng tha thứ cho sự lừa gạt và dối trá."
"Mong các ngươi nhớ, đối với Trọng Huyền gia, quặng mỏ thiên thanh thạch không quan trọng, nhưng bị lừa gạt, là rất quan trọng."
Khương Vọng quét mắt nhìn mấy siêu phàm tu sĩ: "Như vậy, ai nói trước?"
Lúc này hắn đã triển lộ thực lực, thế lực của Trọng Huyền gia đương nhiên càng không cần nhiều lời. Ánh mắt hắn bình tĩnh, nhìn vào từng người, lại nặng như lực tựa thiên quân.
"Sứ giả." Hồ Thiểu Mạnh cố nặn một nụ cười, hết sức duy trì khí độ: "Chuyện này thật ra là..."
"Ngươi khoan nói đã." Khương Vọng giơ tay lên, ngắt ngang.
Bàn tay lật lại, làm động tác mời với Trương Hải: "Trương Hải, ngươi nói trước."
"Hả?" Trương Hải đột nhiên bị gọi tên, giật mình: "Cái này..."
Hắn không cần nhìn cũng biết, lúc này Hồ Thiểu Mạnh đương nhiên đang nhìn chằm chằm vào người mình.
"Đừng vội, cứ từ từ suy nghĩ. Nghĩ đến Cát Hằng."
Nếu hắn đã quyết định xử lý Cát Hằng, vậy thì dứt khoát thuận thế, lấy Cát Hằng để giết gà dọa khỉ, chấn nhiếp mấy người còn lại.
Cái này là dựa vào ưu thế thực lực tuyệt đối.
Dù cả đám siêu phàm tu sĩ này có cùng chen nhau lên, Khương Vọng cũng đủ sức nghiền ép bọn họ.
Hồ Thiểu Mạnh mặc dù cũng là tu vi Thông Thiên cảnh, nhưng ở cùng cảnh giới, cũng tồn tại một cái hào rộng. Hắn tự tin có thể áp chế người này.
Đầu tiên tỏ vẻ cho bọn họ tha hồ nói, sau đó ngay lúc Hồ Thiểu Mạnh mở miệng, chặn ngang lời hắn, chuyển qua bảo Trương Hải nói trước chính là một thủ đoạn nhỏ để tăng cường uy tín, nắm thế cục trong tay.
Hồi trước hắn không rành mấy cái trò này, nhưng sau thời gian dài tiếp xúc lâu với Trọng Huyền Thắng, từ từ cũng học được một chút.
Sở dĩ lựa chọn Trương Hải làm cửa ải đột phá, là bởi vì theo Khương Vọng thấy, trong số các siêu phàm tu sĩ ở đây, người này có tính tình mềm yếu nhất.
Luôn vọng tưởng một bước lên trời, gởi gắm vào trong đan dược, nhưng lại chẳng chịu cố gắng, chỉ bỏ ra tí ti không đáng kể.
Mơ mơ màng màng sống trong hầm mỏ, dựa vào đan dược do mỗi tháng một viên rưỡi đạo nguyên thạch bỏ vào, hết lò này đến lò khác, từ ngày này qua ngày khác, sự si mê này, giống như một dạng trốn tránh, một dạng tự thôi miên bản thân hơn.
Nhìn thì giống như có mục tiêu mình kiên định theo đuổi, nhưng thực chất còn chả bằng Hướng Tiền biết tự giận bản thân.
Thứ người như vậy, dù ngày thường có biểu hiện thế nào, thì trên căn bản, cũng vẫn là một người mềm yếu.
Khương Vọng ung dung: "Ta là một người nhân từ. Nhưng làm việc cho Trọng Huyền gia, có những lúc ta cũng không có khả năng nương tay. Dẫu sao ăn lộc vua, thì phải trung quân. Ngươi nghĩ sao?"
"À... phải."
Trương Hải cúi đầu, vẻ giằng xé.
Nhưng mọi người đều nhìn ra được, hắn sẽ không im lặng được lâu.
"Vậy thì để ta nói thật, Tạ Hạo là ta giết!" Hồ Thiểu Mạnh bỗng lên tiếng.
Khương Vọng lẳng lặng nhìn hắn một hồi, mới quay đầu: "Những người còn lại ra ngoài cả đi."
Mọi người nối đuôi đi ra, trong phòng chỉ còn Khương Vọng và Hồ Thiểu Mạnh.
Một người ngồi ở trên, một người ngồi ở dưới, bên phải.
Mỗi người mang một tâm tư khác nhau, khá là khác biệt.
"Ta vẫn luôn đợi, ngươi chủ động nói với ta."
Khương Vọng mở miệng trước: "Ngươi cũng biết, ta vốn có thể tách riêng các ngươi ra để hỏi, đến lúc đó, nhất định sẽ có người không chịu nổi áp lực. Nhưng ta không muốn tạo bầu không khí tra hỏi, coi ngươi là phạm nhân."
"Hồ gia dù gì cũng là người chuyên xử lý sự vụ cho Trọng Huyền thị ở nơi này, đã hợp tác rất lâu. Mặc dù quặng mỏ xảy ra chuyện như vậy, nhưng ta vẫn ôm mong đợi với các ngươi."
Hắn nhìn Hồ Thiểu Mạnh chăm chú: "Cho nên, ngươi có cái gì muốn nói với ta không?"
"Đa tạ sứ giả thông cảm." Hồ Thiểu Mạnh cười khổ: "Ta giết Tạ Hạo, cũng là do bất đắc dĩ. Hắn giữ trách nhiệm canh giữ, nhưng lại không tận trung với cương vị, ngược lại còn giúp người ngoài lấy trộm thiên thanh vân thạch."
"Sứ giả cũng biết sự trân quý của thiên thanh vân thạch, sản lượng rất là có hạn. Quặng mỏ thiên thanh thạch lớn như vậy, sản lượng cao nhất một năm, cũng chỉ ra được có sáu viên. Mà chỉ có một mình Tạ Hạo, đã trộm lấy chừng mười ba viên! Những siêu phàm tu sĩ còn lại thì lười biếng, ngài cũng nhìn thấy rồi, cơ bản là đều không thể dùng được. Tạ Hạo thừa lúc ta không có ở đây, dùng đạo thuật độc môn, đào mỏ mạch, khiến quặng mỏ nhanh chóng bị khô kiệt. Đến khi ta phát hiện, thì đã muộn."
"Ta nói những điều này, đều có chứng cớ, quản lý hầm mỏ của Hồ thị ta đều có sổ sách, xuất nhập bao nhiêu đều có ghi lại rõ ràng. Sứ giả có thể thoải mái kiểm tra. Hồi trước ta giấu giếm chuyện này, chính là do sợ bị phạt, không dám nói ra. Nhưng ngài nói đi, hắn có nên giết hay không?"
Hồ Thiểu Mạnh nói rất tường tận, dáng vẻ cũng rất thành khẩn xong như trút được gánh nặng: "Dĩ nhiên, bây giờ ở nơi này là sứ giả ngươi toàn quyền quyết định, ngươi đại diện Trọng Huyền gia quyết định xử trí thế nào, Thiểu Mạnh là người dám làm dám chịu, đều chấp nhận."
Các sổ sách hắn nói ở chỗ Hồ quản sự, Khương Vọng đều đã sớm len lén xem rồi, đương nhiên là không có vấn đề gì.
Hoặc là nói, cho dù có vấn đề, cũng không có khả năng dễ dàng để người ta nhìn ra.
Khương Vọng từ chối cho ý kiến, chỉ hỏi: "Ngươi nói người ngoài, là chỉ ai?"
Hắn quyết định để lộ thân phận, ngoài việc xử lý Cát Hằng ngay tại chỗ, còn có một nguyên nhân rất quan trọng nữa, chính là:
Hồ Thiểu Mạnh vừa trở lại liền đóng cửa hầm mỏ, đuổi siêu phàm tu sĩ ra. Mà ở Gia Thành, Tịch gia công tử Chiếu Sở vừa thấy mặt đã đoán ra hắn là ai, che giấu thân phận đã không còn ý nghĩa.
Ngược lại, hắn chỉ cần để lộ cái thân phận sứ giả của Trọng Huyền gia này ra, sẽ có thể ung dung nắm giữ thế cục. Một lần nữa đổi bị động thành chủ động.
Hồ Thiểu Mạnh hơi ngần ngừ: "Trước mắt nhìn thì hẳn là Gia Thành Tịch gia. Nhưng ta cũng không dám hoàn toàn chắc chắn."
"Chứng cớ?"
"Cũng là sau này ta mới điều tra ra được. Trước khi Tạ Hạo tới hầm mỏ, đã từng làm việc ở Tịch gia. Hơn nữa trong đường dây Tịch gia có mua bán thiên thanh vân thạch."
"Đầu mối đã quá rõ ràng như thế, sao ngươi lại nói là không hoàn toàn chắc chắn?"
Hồ Thiểu Mạnh cười khổ: "Toàn bộ Gia Thành đều mang họ Tịch, ta không thể không cẩn thận."
Chẳng lẽ thật sự là Tịch gia làm ra?
Tịch gia nắm Gia Thành trong tay, không dễ dàng cho phép Thanh Ngưu trấn dưới tay bị thế lực khác nắm lấy, sau khi Chiếu Sở lấy được sự ủng hộ của Đông vương cốc, đã có khả năng đối kháng với Trọng Huyền gia, cuối cùng họ đã không kiềm chế nữa?
Cái này nhìn thì hợp lý, nhưng thực tế thì còn nhiều điểm khúc mắc.
Thông qua phương thức vòng vèo khiến quặng mỏ khô kiệt, khiến Trọng Huyền gia tự động từ bỏ Thanh Dương trấn này? Đương nhiên không cần trực tiếp xé rách mặt, có thể âm thầm giở trò trong tối.
Nhưng làm vậy để khiến Trọng Huyền gia sinh ra bất mãn, đáng làm vậy ư?
Thấy Khương Vọng không nói lời nào, Hồ Thiểu Mạnh lại hỏi: "Bây giờ thiên thanh thạch quặng mỏ khô kiệt đã là sự thật, trách nhiệm của chúng ta có thể từ từ truy cứu, nhưng để không nuôi nhiều người như vậy thật sự là lãng phí. Theo sứ giả bây giờ, chúng ta có phải nên đóng cửa hầm mỏ trước không?"
Đề nghị này cũng rất hợp lý.
Nhưng Khương Vọng không chút do dự từ chối: "Không phải vẫn còn sản lượng nửa năm à? Bây giờ đóng cửa hầm mỏ, những thợ mỏ kia biết đi đâu nơi nào tìm chén cơm?"
"Mặc dù nói là còn sản lượng nửa năm, nhưng thiên thanh vân thạch đã không thể sản xuất ra thêm được nữa, đối với Trọng Huyền gia, chỗ này đã không còn chút giá trị nào." Hồ Thiểu Mạnh lộ vẻ khó xử, nhưng vẫn nói: "Nhưng sứ giả là người toàn quyền phụ trách nơi này, quyết định thế nào cũng được."
"Vậy thì nghe ta."
"Đương nhiên nghe theo sứ giả định đoạt. Ngoài ra, điều kiện sống trong mỏ gian khổ, sứ giả điều tra xong, hay là cùng Hồ mỗ trở về Thanh Ngưu trấn, cũng tiện để ta tận tình địa chủ."
"Không cần. Ta là người tu hành, ở đâu mà không phải tu hành!"
"Sứ giả thật là tiêu biểu cho giới tu hành ta. Có điều..." Hồ Thiểu Mạnh lại nói: "Nơi này hẻo lánh, lỡ Gia Thành bên kia có tin tức gì, e ở trong mỏ cũng không biết ngay được."
"Không phải là còn Hồ công tử ngươi à?" Khương Vọng tiện tay cầm chung trà lên: "Không bằng ngươi đi về nghỉ trước, tiện thể để ý giúp ta một chút động tĩnh bên Gia Thành."
Hồ Thiểu Mạnh không lộ cảm xúc, chỉ nói: "Cũng được, cũng được. Vậy tại hạ cáo từ."
"Không tiễn."
Nhìn theo bóng lưng Hồ Thiểu Mạnh rời đi, Khương Vọng chìm vào suy nghĩ.
Nghĩ làm thế là ta sẽ rời khỏi khu mỏ dễ dàng vậy sao?
Bạn cần đăng nhập để bình luận