Xích Tâm Tuần Thiên

Chương 65: Tử Khí Đông Lai, chư hầu nhìn phía tây

Ánh vào mắt Chúc Duy Ngã là thức thứ năm sát pháp kiếm quyết Tử Khí Đông Lai.
Mây tía trào lên, ánh kiếm như trường hồng.
Cả người Khương Vọng mang kiếm, lấy một loại tư thái quyết tuyệt nhất, từ đông hướng tây, từ phía sau lưng đâm tới tim Hùng Vấn.
Sau đó quăng kiếm xoay người nhảy ra, để tránh Hùng Vấn có khả năng phản kích trước khi chết.
Nhưng Hùng Vấn dầu hết đèn tắt, thân thể đã không còn dư lực.
Thân thể đáng sợ, dữ tợn của gã, bất lực mà dứt khoát ngã xuống.
Rơi xuống đất, lại chìm vào trong bóng tối.
Chỉ là hai mắt gã mở trừng trừng, còn không dám tin.
Gã không thể tin được, cứ như vậy chết đi!
Gã cũng căn bản không thể hiểu được, tiểu tặc ti tiện nhỏ yếu kia, vậy mà cũng không thừa cơ trốn đi xa.
Mà một mực ẩn thân ở đây, trầm mặc, ẩn nhẫn như thế, lặng yên không một tiếng động.
Cũng nơi này, đâm ra một kích tuyệt sát như vậy.
Đột ngột như thế, ngoài ý muốn như thế, lại kinh diễm, đúng một kiếm như thế!
Ngay lúc tất cả mọi người trợn mắt há hốc mồm, Khương Vọng chậm rãi đứng lên.
Khương Vọng đêm nay một mực đặt cược, cược Chúc Duy Ngã đã đuổi theo Hùng Vấn đông chạy tây vọt, tất nhiên sẽ có biện pháp có thể đuổi kịp bọn hắn, không cần nói bọn hắn làm sao che giấu hành tung, chỉ là thời gian sớm tối mà thôi.
Hắn đang đánh cược, hắn không thể kịp thời trở về, Lăng Hà và Triệu Nhữ Thành nhất định sẽ đi tìm hắn. Hắn là khôi thủ năm nhất ba thành luận đạo, đạo viện cũng sẽ không coi nhẹ hắn mất tích. Như vậy sẽ cho Chúc Duy Ngã manh mối, mà không cần hắn làm ra bất cứ chuyện gì.
Cho nên hắn ngược lại chủ động giúp Hùng Vấn che giấu hành tung, lấy được tín nhiệm ngắn ngủi.
Trên thực tế hắn phải làm, cũng chỉ là ngăn chặn Hùng Vấn mà thôi.
Cho nên đặc biệt mang theo Hùng Vấn đi một đường vòng lớn, rồi lén lút trốn vào Phương gia, chui vào từ đường Phương gia, dẫn động lực lượng thủ hộ Phương gia.
Nhưng không chỉ vẻn vẹn như thế.
Hùng Vấn này ngang ngược, cường đại, lại to gan lớn mật. Không phải là làm không được chuyện quay lại giết người.
Chúc Duy Ngã có thể gánh vác được, hắn thì không được.
Chính hắn hoặc là có thể lẫn trốn đi xa, thậm chí từ đây không hiện ra ở trước người, một mực chờ đến khi Hùng Vấn chết đi thì ngưng. Nhưng Khương An An làm sao tránh?
Cho nên đêm nay hắn nhất định phải giết chết Hùng Vấn mới thôi.
Hắn tuyệt không thể để Hùng Vấn chạy thoát.
Cả ngày hôm nay mạng hắn treo trong tay người, lúc này hắn tự tay chấm dứt mạng người.
Loại cực đoan này, tâm lý cảm thụ mãnh liệt này, làm đạo nguyên trong Thông Thiên cung lao nhanh không ngớt.
Đầu giun đất nho nhỏ đạo mạch chân linh kia, tán loạn không thôi, phun ra nuốt vào không thôi.
Nhưng Khương Vọng chỉ quay người, đi ra ngoài.
"Chờ một chút." Là thanh âm của Chúc Duy Ngã.
Khương Vọng quay đầu, nhìn thấy Chúc Duy Ngã hất cằm về phía thi thể Hùng Vấn: "Chiến lợi phẩm của ngươi."
Hùng Vấn loại cường giả đẳng cấp này, đồ tốt trên người tuyệt sẽ không ít. Ý Chúc Duy Ngã là hắn tự lấy trước.
Nhưng Khương Vọng không dám tham lam, lưu được một mạng đã là vạn hạnh. Hắn biết rõ tối nay ai là nhân vật chính. Có thể nói nếu không có Chúc Duy Ngã, Hùng Vấn đại khái có thể thong dong giết chết hắn sau đó.
Mà cho dù hắn không ra một kiếm kia, Hùng Vấn cũng chưa chắc có thể đào tẩu.
Hắn chỉ chặt đứt khả năng nhỏ bé kia thôi, tuyệt không cho rằng giết chết Hùng Vấn thật sự là công lao của mình.
Cho nên hắn chỉ mệt mỏi cười cười: "Đều là công lao của sư huynh, sư đệ không dám giành công."
Dứt lời, cũng không quay đầu, đi vào trong bóng đêm.
Chúc Duy Ngã cười cười, chỉ đứng im phía ngoài quan sát người Phương gia, nói: "Đưa thi thể hoàn chỉnh đến đạo viện, làm phiền các ngươi."
Dứt lời, đảo ngược trường thương, gánh trên vai, cứ như vậy rời đi.
Không lo lắng người Phương gia sẽ tham ô thứ trên người Hùng Vấn.
Y thấy rất rõ ràng. Nếu như người Phương gia có lá gan kia, vừa rồi sẽ không chỉ chết một lão nhân thủ từ đường.
...
Mãi cho đến khi đi rất xa, Khương Vọng mới nghe được trong tộc địa Phương gia phía sau vang lên tiếng khóc.
Thủ từ lão nhân chính là vị tu sĩ bát phẩm Chu Thiên cảnh duy nhất của Phương gia, là lão nhân đời trước còn thừa không còn nhiều của Phương gia, lại là trụ cột Phương gia còn sống.
Dù có ân oán với Phương gia, nhưng đối với vị lão nhân này, nói thật, Khương Vọng vẫn cảm thấy hổ thẹn trong lòng.
Nhưng hắn cũng không có cách nào khác. Thế đạo này tàn khốc như vậy, hắn cũng chỉ giãy giụa cầu sống mà thôi.
Còn có một việc hắn vừa rồi không biểu lộ.
Trong nháy mắt hắn từ phía sau giết chết Hùng Vấn, trên thân Hùng Vấn có đồ vật gì bay ra, đâm vào trên người hắn.
Thoạt đầu hắn tưởng Hùng Vấn trước khi chết phản kích, về sau phát hiện không phải.
Bởi vì ngược lại hắn có một loại cảm giác thoải mái thông thấu, một huyễn ảnh màu trắng lóe lên trong mắt hắn một cái rồi biến mất, giống như có cái gì trói buộc được giải khai.
Lúc này vật kia xuất hiện trong Thông Thiên cung.
Đó là một ngọn nến ngắn ngủi, màu đen. Chưa đốt.
Chân linh giun đất đang chuyển động vây quanh nó.
Khương Vọng không kịp trải nghiệm nhiều. Bởi vì hắn nhìn thấy Triệu Nhữ Thành mang theo đèn lồng, canh giữ giao lộ phía trước, đang đợi hắn.
Triệu Nhữ Thành không hỏi Khương Vọng đêm nay xảy ra chuyện gì. Khương Vọng cũng không hỏi Triệu Nhữ Thành đêm nay đã cố gắng thế nào.
Bọn hắn có chuyện trọng yếu hơn.
"An An đâu?"
"Lão đại đang chiếu cố! Tiểu hài tử rất dễ dụ, ta nói ngươi đi Phượng Khê trấn mua đường nhân, nó tin ngay."
Sắc mặt Khương Vọng phát khổ: "Ta đi đâu biến ra một chuỗi đường nhân đây?"
"Ha ha ha." Triệu Nhữ Thành cười đắc ý, móc ra năm viên đường nhân giống nhau như đúc, quơ quơ trước mặt Khương Vọng: "Ta đã cho người đi Phượng Khê trấn mua!"
...
Trong Tam Phân Hương Khí Lâu.
Diệu Ngọc đang nói gì đó với người mang mặt nạ bạch cốt, bỗng nhiên biến sắc.
"Làm sao vậy?"
Diệu Ngọc thì thầm nói: "Ta gieo xuống bạch cốt chủng, đã biến mất."
Người đeo mặt nạ xương chắp hai tay sau lưng: "Ngươi gieo xuống bạch cốt chủng? Lúc nào? Cho ai?"
Diệu Ngọc lấy lại tinh thần, liếc mắt nhìn gã, giống cười mà không phải cười: "Làm tốt chuyện của ngươi đi, chuyện của ta ngươi bớt can thiệp vào."
Người đeo mặt nạ xương cũng không tranh luận, dung nhập vào dưới mặt đất.
Đợi người này rời đi, Diệu Ngọc mới khôi phục trầm tư: "Chẳng lẽ..."
Nàng đột nhiên đứng lên, sau đó lại ngồi xuống.
"Không được, còn chưa thể xác định. Ta phải cẩn thận, cẩn thận hơn..."
Ngõ hẻm Phi Mã Khương gia.
Đã chuẩn bị đầy đủ, đợi đến mặt trời lặn phía tây, lại đến đêm lạnh như nước.
Thần sắc Khương An An càng ngày càng uể oải.
Lăng Hà ở bên cạnh bồi tiếp nó, một mực tận lực hát, nhưng không có thiên phú hát, thứ hai là nó không quan tâm, bởi vậy hiệu quả hoàn toàn không có.
Khương An An cũng không phải chán ghét Lăng Hà vị đại ca ca này, nhưng từ đáy lòng, Lăng ca ca không thú vị bằng Nhữ Thành ca ca.
Về phần Đỗ Dã Hổ ca ca... Dáng dấp quá hung dữ đi.
Đương nhiên mấy ca ca này đều rất tốt, nhưng tất cả ca ca cộng lại, cũng còn kém thân ca ca mình.
Nó không vui vẻ cho lắm.
Như tiên sinh dạy học nói, đó chính là: "Ưu sầu tự đến, không thể đoạn tuyệt."
Ai.
Khương An An ủ rũ.
"Làm sao buồn vậy, đường đường đây rồi."
Một chuỗi đường nhân rất sống động xuất hiện ở trước mắt nó, sau đó là cái thứ hai, cái thứ ba, cái thứ tư, cái thứ năm.
Năm đường nhân đồng loạt xuất hiện.
Phía sau đường nhân, là khuôn mặt Khương Vọng chất đầy nụ cười.
"Khương An An! Sinh nhật vui vẻ! Từ hôm nay trở đi, muội năm tuổi rồi đấy!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận