Xích Tâm Tuần Thiên

Chương 665: Phân sinh tử, định thắng bại

Thấy ý chí chiến đấu của Vân Du Ông đột ngột dâng trào, trong lòng Khương Vọng chợt nghĩ ra một chuyện.
Có khi nào đồng tử đón khách đã liên hệ với người chuyển thế của mình, sau đó cố ý hiện thân nói mấy lời kia, thật ra chỉ là để tạo cơ hội cho người chuyển thế của mình lật bàn không?
Không phải Khương Vọng quen cái gì cũng nghĩ tới âm mưu, mà vì hắn đã gặp phải âm mưu quá nhiều, chưa kể trong người còn có một Khương Yểm cần lúc nào hắn cũng phải đề phòng.
Nhưng suy nghĩ này chỉ thoáng qua. Là chủ nhân của Vân Đỉnh tiên cung, hắn rất chắc chắn, đồng tử đón khách đã tiêu tán, sẽ không xuất hiện lại.
Hơn nữa Vân Du Ông này, hắn cũng đã suy nghĩ kĩ rồi, rất là nắm chắc.
Khương Vọng vốn là một người có ý chí kiên định, nhưng dạo này không biết tại sao, cứ cảm thấy mình rất dễ sinh ra nghĩ bậy.
Lấy thần hồn làm kiếm, chém bay hết mọi suy nghĩ bậy bạ. Hắn nhìn Vân Du Ông, kiếm quang lóe lên, người theo kiếm tới.
Ánh kiếm dày đặc không trung, toàn bộ tâm ý hóa thành bản thân kiếm thức, ngăn cách mọi cảm xúc, vạn sự đều không quan tâm.
Đây là tư thế chiến đấu thuần túy.
Thành thật với lòng, thành thật với ý, thành thật với kiếm.
Một chiêu Danh Sĩ Lạo Đảo, ý tứ phong lưu mà bi thiết, tiêu sái mà sắc bén.
Vân Du Ông ôm tâm lý liều mạng, không lùi mà tiến tới, tay bắt ấn chữ ‘phong’, đẩy thẳng về phía trước.
Nhưng Khương Vọng nhanh quá, phong vân còn chưa khởi thế, đã bị cắt vỡ. Ngón tay bị ép bung ra, liền chuyển sang ấn chữ sơn, trong một ấn này, công phòng một thể, quả thực là giỏi vô cùng.
Trường kiếm quét ngang qua, đụng vào ngọn "Núi" lờ mờ, mơ hồ nhìn thấy núi xanh, nặng nề bàng bạc.
Trường Tương Tư bị ‘núi xanh’ ngăn cản, Khương Vọng không đổi thế kiếm, tay trái bắt quyết, Tù Thân Tỏa Liên từ hư không sau lưng Vân Du Ông chui ra. Đây là thủ đoạn của Pháp Gia, tự có quy tắc của riêng mình.
Vân Du Ông giải tán ấn chữ sơn, lật tay xuống, một làn sóng gợn vô hình đẩy ra, một màn hào quang nửa trong suốt vây lấy Tù Thân Tỏa Liên đen nhánh, đồng thời xuất hiện một màn hào quang nhắm vào Khương Vọng.
Chiêu này hắn đã dùng ở Nghênh Khách Đình, đương nhiên Khương Vọng không thể để mình bị vây nữa. Biển hoa tràn ra, làn sóng gợn vô hình của Vân Du Ông cứ nhích tới một chút, liền bị diễm hoa nổ tung mấy lần, đành phải tiếc nuối dừng lại giữa không trung, tiến vào thế giằng co.
Tầm mắt của Vân Du Ông chợt mất đi bóng hình Khương Vọng, chỉ thấy Diễm Hoa Hải đầy trời. Vừa nhấc mắt lên, đã thấy Khương Vọng cầm kiếm từ trên trời hạ xuống, khí thế vô cùng mạnh mẽ.
Vân Du Ông không đón kiếm trực diện, mà đưa nắm tay lên ngực, vô số quang vũ lấy hắn làm trung tâm nổ tung.
Khương Vọng từ trong Diễm Hoa Hải bay ra bị quang vũ sắc bén cản lại.
Vân Du Ông đúng là có lý do để không cam lòng, cũng có vốn liếng để mà không phục. Hắn có trực giác chiến đấu kinh người, rõ ràng không nhìn thấu biến hóa kỳ ảo trong biển hoa, nhưng bản năng đã lựa chọn được biện pháp đối phó ổn thỏa nhất, làm Khương Vọng định đánh bất ngờ phải không công mà về.
Quang vũ rất nhẹ nhàng dịu dàng, nhưng lại mang theo sức mạnh cực kì sắc bén, điên cuồng giao chiến với kiếm khí của Khương Vọng, tạo ra âm thanh như kim loại cắt vào nhau.
Khương Vọng đánh bất ngờ không thành, vẫn ung dung bình thản, rút kiếm về, Tam Muội Chân Hỏa dấy lên.
Tinh khí thần tam muội hợp nhất, lửa này vừa ra, làn sóng gợn vô hình đang dây dưa với Diễm Hoa Hải trong nháy mắt bị đốt tan, Tam Muội Chân Hỏa lần theo hướng nó, lan về phía ngược lại, ép Vân Du Ông không thể không dừng lại bí pháp. Ngay cả Diễm Hoa Hải của Khương Vọng cũng bị đốt ra một con đường. Có thể thấy sự bá đạo của Tam Muội Chân Hỏa.
Quang vũ không ngừng ào ạt xông về phía Tam Muội Chân Hỏa thi nhau tan vỡ.
Sự tan vỡ này, ngược lại lại trở thành biện pháp tốt nhất để chặn đường Tam Muội Chân Hỏa. Vừa làm tiêu hao sức mạnh của Tam Muội Chân Hỏa, vừa khiến nó dừng lan tràn.
Vân Du Ông nhanh chóng đưa ra quyết định, tâm niệm vừa động, tất cả quang vũ tụ lại, muốn trong thời gian ngắn nhất tiêu hao toàn bộ sức mạnh của Tam Muội Chân Hỏa. Giống như Đấu Miễn, một khi thời gian Đấu Chiến Kim Thân kết thúc, hắn sẽ còn nhiều thủ đoạn để áp chế người ta.
Nhưng quang vũ đầy trời khó lắm mới tụ lại được, lại bị Khương Vọng thuận tay búng một cái, để mặc cho Tam Muội Chân Hỏa chiến đấu với nó, bản thân mình thì xách kiếm vọt lên, tốc độ cực nhanh, vạch một đường cong dứt khoát trên không trung, tránh qua quang vũ, xông tới trước mặt Vân Du Ông.
Một kiếm kiêu liệt như mặt trời, cường độ ác liệt, chính là một chiêu Niên Thiếu Khinh Cuồng.
Vân Du Ông vội bắt ấn, nhưng làm sao kịp, bị một kiếm xuyên qua, đính chặt xuống đất!
Cơ thể của hắn già quá rồi.
Lúc cảnh giới bị áp chế, sử dụng đủ loại bí pháp để chiến đấu, điều này vẫn chưa hề lộ ra. Sau khi tinh quang thánh lầu bị ngăn cách, lại phải chiến đấu sinh tử với Khương Vọng, phản ứng của cơ thể mới bắt đầu từ từ không theo kịp.
Từ khi lấy được thần thông đến nay, Khương Vọng thường dùng Tam Muội Chân Hỏa để phân thắng bại, nhưng lần này lại chỉ là dùng nó để mở ra cục diện. Chung quy loại chuyện chiến đấu này, có rất nhiều cơ biến, thắng bại mới là căn bản. Cường giả chân chính, không ai mê tín vào thần thông, thần thông chẳng qua cũng chỉ là một trong những thủ đoạn, dù chúng có mạnh mẽ đến mức nào, thì cũng phải đi theo quá trình chiến đấu.
Đỉnh Trì Vân Sơn, Khương Vọng đóng đinh Vân Du Ông xuống đất, một lọn tóc dài rũ xuống gò má, nhưng không sao che nổi dáng vẻ vô cùng sắc bén của hắn lúc này. Quang vũ, Diễm hoa, Tam Muội Chân Hỏa ở sau lưng, thi nhau tiêu tán.
Vân Du Ông hộc máu, Khương Vọng ấn kiếm xuống, hỏi:
"Ngươi phục hay chưa?"
Trận chiến này phải nói là thắng bại đã được sớm định, Khương Vọng không nắm chắc thì đã không thực hiện. Nếu không phải cân nhắc đến cơ hội hồi phục của Vân Đỉnh tiên cung, ngay cả cơ hội để xuất hiện trận chiến này hắn cũng sẽ không cho.
Vân Du Ông mở to đôi mắt đục ngầu, máu tươi trên khóe miệng chảy mãi không ngừng, thành dòng tuôn xuống. Không biết cái cơ thể già khọm này lấy đâu ra nhiều máu thế.
"Cho hỏi ngươi tu hành như thế nào? ".
Khương Vọng chậm rãi đáp: "Ta vì một viên khai mạch đan, thâm nhập vào hang ổ đạo tặc, thân lãnh mười ba kiếm, cầu sinh trong hung hiểm. Nghĩ đến cũng chẳng dễ dàng hơn ngươi."
"Cõi đời này có rất nhiều chuyện không công bằng, có người sinh ra đã cao hơn ngươi, nhìn xa hơn ngươi, nhưng sự oán và hận không thể giải quyết được vấn đề nào cả."
"Chỉ có cố gắng. Trên đời, thứ duy nhất công bằng, chính là cố gắng."
"Cố gắng thì sẽ không bị phụ lòng."
"Cố gắng để đứng lên chỗ cao hơn."
Khương Vọng rất cố gắng muốn "Thuyết phục" Vân Du Ông, để hắn chết trong phục, để hắn đừng tiếp tục mang sự không cam lòng sang kiếp kế tiếp.
Nhưng Vân Du Ông chỉ lắc đầu, hỏi tiếp: "Ta chưa đủ cố gắng ư?"
Khương Vọng trầm mặc.
Không nói những kiếp luân hồi trước đó, chỉ nói kiếp này, để lấy được Vân Đỉnh tiên cung, Vân Du Ông thật sự đã cố gắng hơn tất cả những người có mặt, thậm chí còn không tiếc bỏ tám mươi năm tuổi thọ.
Làm sao hắn có thể nói rằng, Vân Du Ông không đủ cố gắng?
Nhưng có một số việc, đúng là không phải cứ cố gắng là sẽ ra kết quả.
"Ta nhìn ra được, ngươi khác với những công tử ca, đại tiểu thư kia,. Chết trong tay ngươi, ta chịu phục. Ít nhất ngươi đã cho ta một sự công bằng nhất định."
Vân Du Ông nhìn Khương Vọng, dùng hết tất cả khí lực sau cùng, hung tợn nhìn Khương Vọng: "Nhưng số mạng bất công với ta, thế đạo này không công bằng!"
Khương Vọng cảm nhận được, nội phủ của Vân Du Ông đang nối nhau sụp đổ, Thông Thiên cung bắt đầu tiêu giải, đạo nguyên trong cơ thể đang từ từ tản đi.
Khí tức của hắn đang hoàn toàn biến mất, đồng nghĩa với chết đi.
Khương Vọng không biết đời này hắn đã trải qua cái gì, câu chuyện đó quá dài dòng, có lẽ hắn sẽ không bao giờ nghe được, nhưng sẽ mãi luôn nhớ tới sự tuyệt vọng trong đôi mắt già nua đó.
Không biết tại sao, hắn chợt nhớ tới một câu mà trước kia Hướng Tiền thường hay nói.
"Có cố gắng thế nào, cũng chẳng có ý nghĩa gì."
Còn có Triệu Nhữ Thành, mỗi lần khuyên hắn cố gắng, đều bảo "Ai bảo những chuyện vui vẻ, đều liên quan với lãng phí làm chi."
Thế nên hắn lãng phí mọi thứ, lãng phí thiên phú, lãng phí tiền bạc.
Sở dĩ lúc đầu Khương Vọng có thiện cảm với Hướng Tiền, là vì từ trên người Hướng Tiền, hắn nhìn thấy một phần của Triệu Nhữ Thành.
Bây giờ Hướng Tiền mới bắt đầu cố gắng.
Nhưng sự cố gắng đó, còn có ý nghĩa không?
Đến sau này, khi hắn đứng trước mặt đối thủ của sư phụ, có chiến thắng được nỗi sợ hãi trong lòng, đánh bại cơn ác mộng luôn ám ảnh mình không?
Khương Vọng chợt cảm thấy không còn chắc chắn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận