Xích Tâm Tuần Thiên

Chương 320 : Định sóng gió

Trong quân tự có quy định, nhưng 70 ngàn quân mà Tống Quang góp được cũng không phải thiên hạ cường quân. Tống Quang chết rồi toàn quân như quần long vô thủ, thứ hai là chuyện xảy ra đột ngột nên quân doanh không kịp phòng bị. Thứ ba là do hai người Trọng Huyền Thắng và Khương Vọng dùng một kích lôi đình, trước giết chết chủ tướng, sau lại lần lượt giết hết các phó tướng trong quân doanh, đánh nát toàn bộ điểm liên kết của ba quân, đến mức quân doanh một lần phản kích ra hồn cũng không tổ chức được mà tình hình ngày một rối loạn.
70 ngàn người trong quân vừa loạn là đã trái phải không biết, trước sau không thông, vô số âm thanh vang lên, không ai biết phải làm gì, làm thế nào, nên đi đâu!
Cả quân doanh như kiến bò trên chảo nóng, lộn xộn va cả vào nhau. Lúc này Trọng Huyền Thắng lăn qua trên không quân doanh rồi cất tiếng kêu như tiếng sấm để mỗi người đều có thể nghe được rõ.
“Thiên binh Đại Tề đã tới, Tống Quang nhận tội đã bị chém đầu.”
Hắn vừa nói vừa tiến về phía trước, những nơi hắn đi qua thi thể theo nhau rơi rụng, hình thể to lớn càng thêm khủng bố.
“Tất cả binh sĩ hãy vứt bỏ mũ giáp, ta lấy uy tín dòng họ Trọng Huyền và lấy danh dự phó đô thống Thu Sát quân hứa sẽ không truy cứu tội trạng của các ngươi.”
Khương Vọng ỷ vào Diễm Lưu Tinh, độn từ đầu này đến đầu kia quân doanh mà giết, nơi hắn đi qua người người sợ hãi. Máu tươi bám đầy trên thân kiếm, hắn rít gào.
“Dương quân không đường, quận trưởng không đức, từ dân mất hy vọng đến mạo phạm thiên uy, thiên binh giết tới, Dương đình tất đổ vỡ không thể nghi ngờ. Sau này Dương dân đều là Tề dân, dịch hạch hay tà giáo đều bị tiêu diệt trong nháy mắt, sao chư vị không trở về bảo vệ lấy người thân, yên lặng nhìn thời cuộc?”
“Về nhà đi thôi.” Hắn hô lớn.
Kỳ thuật bao lời phía trước diễn giải cũng không bằng một câu chốt hạ này. Về nhà chính là hy vọng lớn nhất trong lòng mỗi binh sĩ.
Đinh đinh… đang…
Tiếng vũ khí, giáp binh theo nhau rơi xuống nền đất. Khương Vọng và Trọng Huyền Thắng một người khuyên giải, một người nhằm vào những đối tượng còn phản kháng mà giết chóc không ngừng, dùng chính máu tươi của đối phương để làm tăng trọng lượng lời nói cho bên mình.
Từ trên cao nhìn xuống, quân doanh kéo dài có vô số binh lính ầm ầm tản ra, trốn về bốn phương tám hướng. Bọn họ vứt bỏ binh giáp, đấy ngã doanh trướng. Đấu chí đã tan rã, khủng hoảng lan tràn nhanh chóng mặt. Bọn họ tranh nhau, chen lấn, người nọ lao theo người kia. Thậm chí có nhiều người không chạy kịp đã bị chính các đồng đội của mình giẫm đạp mà chết.
Bên trong đại quan lên tới 70 ngàn người, tất nhiên không chỉ có hạng ruồi muỗi tham sống sợ chết, từ lúc Khương Vọng giết người đầu tiên cho đến lúc này vẫn không ngừng có người chống cự. Những binh lính tổ chức chiến trận bị đánh giết đầu tiên, Vì không thể tổ chức trận chiến nên bọn họ dần thành phản ứng tự do, người có thể phi hành thì phi hành, lăng không mà tới, người không thể phi hành thì nghịch lại dòng người trốn chạy mà tung người lên chém giết, chiến đấu. Quân sĩ bị giết liên tục, quân sĩ phản kích cũng chưa có lúc nào ngớt.
Chỉ là so cả tòa thành với một cái đại trận thì những điểm quan trọng đều đã bị đột phá, các tướng sĩ kia đành tự mình ứng chiến mà thôi. Chưa cần nói Trọng Huyền thắng và Khương Vọng đều là cường giả ở cấp độ Đằng Long cảnh, mà tại cảnh giới này thời gian rèn luyện của Khương Vọng còn nhiều hơn Trọng Huyền Thắng, thực lực mạnh hơn. Cả quận thành to lớn trừ quận chủ đã chết thì không có một ai có thể chính diện giao thủ với hai người bọn họ.
Bọn họ lấy thủ đoạn làm tan rã quân doanh, lấy thực lực quét ngang một đường, ý chí chiến đấu không thể bù đắp lại thiếu hụt quá lớn về thực lực. Huống hồ nếu chỉ luận về ý chí chiến đấu thì Khương Vọng và Trọng Huyền Thắng cũng chẳng hề thua kém bất kỳ ai?
Tràng chém giết tiếp diễn, xác người ngổn ngang, quân doanh kéo dài vài dặm bị lật tung, khắp nơi là xác chết và người bị thương. Đối mặt với tình hình này, có một tiểu tướng còn trẻ tuổi nổi giận đùng đùng.
Oanh!
Hắn vậy mà lâm trận đột phá, đẩy cửa thiên địa ra. Trẻ tuổi như thế đã có thể đẩy cửa thiên địa, đối phương nhất định là nhân tài một phương. Người này có thể nhanh chóng trấn áp nguyên khí chảy loạn, chưởng khống cảnh giới Đằng Long chứng tỏ thiên phú càng hơn người. Tại không trung, người này rút thân cất cánh, giữa đám đào binh nhiều không kể xiết, trên không trung hắn ngược dòng mà đi, dũng khí thật hào hùng.
“70 ngàn chiến sĩ cùng buông giáp, thật không có một ai xứng đáng là nam nhi sao.”
Hắn gầm lên khiến tất cả đào binh có mặt đều cảm thấy xấu hổ. Tay cầm chiến đao đã khựng lại. Ngay một khắc thời gian sau đó, Khương Vọng cực nhanh lướt tới, chỉ một kiếm đã mang cả người lẫn kiếm kia chém bay. Sau đó Trọng Huyền Thắng lại vung bàn tay to lớn kéo ngược người này trở về.
Khương Vọng giơ kiếm lướt qua, một vết máu mờ hiện ra nơi cổ đối phương, sau đó tuôn ra như suối mà bỏ mạng tại chỗ, bất lực rơi xuống đất. Không phải là hai người phải liên thủ với nhau mới giết được đối phương, chỉ là hai người đều muốn giết hắn trong thời gian nhanh nhất, vô tình lại thành hợp tác vừa khít với nhau.
Một người là anh hùng, ta mối thù kẻ cướp, địch nhân càng anh dũng càng phải giết sớm. Trên chiến trường, nếu đã không cùng chung chí hướng thì không thể hạ thủ lưu tình, càng tôn trọng càng phải giết cho đối phương được chết một cách thống khoái.
Ngoài quận thành Nhật Chiếu, quân doanh vốn đã sụp đổ, sau khi viên tiểu tướng kia bị giết trong nháy mắt thì chút sĩ khí vừa nhen nhóm đã hoàn toàn tan biến, không còn cơ hội cứu vãn.
Hướng Tiền và Thập Tứ vừa đi vừa giết, cuối cùng cũng đuổi tới quân doanh bên ngoài thành, trong nháy mắt chỉ thấy doanh địa trống rỗng, binh giáp vất đầy đất. Đại chiến hai biên Dương Tề còn chưa chính thức mở ra, 70 ngàn binh sĩ đóng tại quận Nhật Chiếu đã bị hai người Khương Vọng và Trọng Huyền Thắng quét sạch.
100 ngàn Thu Sát quân từ đó được giải mối nguy. Trọng Huyền Trử Lương có thể thong dong phát binh, thoát khỏi địa hình bất lợi cùng quyết chiến với Dương Kiến Đức tại Xích Vĩ.
Đại công bậc này có thể giúp Trọng Huyền Thắng trực tiếp thăng tướng, nếu như sau cuộc chiến hắn còn treo chức tại bên trong Thu Sát Quân.
“Không có một ai là nam nhi… ha ha ha…”
Trọng Huyền Thắng bật cười giữa đống xác chết, nhưng trong tiếng cười còn ẩn chứa ý tứ trào phúng.
“Khương Vọng.” Hắn bống nhiên nói. “Nếu có một ngày hai chúng ta bại trận, ngươi cũng đừng sính cường hay anh dũng nam nhi làm gì, trốn được càng xa càng tốt.”
Lúc này Khương Vọng đang ngồi khoanh chân trân đỉnh một quân trướng chưa sập. Trường Tương Tư mặc dù không dính máy nhưng hắn vẫn tỉ mẩn lau đi lau lại thanh trường kiếm.
“Việc đang tốt đẹp, sao ngươi lại nhắc tới chuyện đó làm gì?”
Trọng Huyền Thắng híp mắt nhìn ra xa. “Cha ta cũng vì tự phụ là nam nhi Trọng Huyền Gia nên mới chết trên chiến trường, lúc đó ta còn nhỏ, một mực xem ông ấy là anh hùng vĩ đại. Nhưng khi ta lớn lên, ta hiểu được bao nhiêu tài nguyên cũng không bằng được con người, vì sao ta không được coi trọng? Vì sao trong phủ ta luôn rơi vào cảnh túng quẫn? Đều bởi vì ông ấy đã chết rồi.”
“Vì sao đối mặt với Trọng Huyền Tuân ta lại thua thiệt nhiều như vậy? Hắn là thiên tài ngàn năm mới gặp, Trọng Huyền Thắng ta kém hắn nhiều như vậy sao? Vì sao bây giờ ta phải liều mạng lôi kéo các ngươi nhiều lần liều mạng như vậy? Bởi vì từ nhỏ ta đã không có phụ thân rồi!”
Khương Vọng im lặng.
Thập Tứ tất nhiên không nói lời nào, chỉ đạp qua binh giáp, thi thể yên lặng đến đứng sau Trọng Huyền Thắng mà thủ vệ cho hắn.
Người không biểu hiện ra bên ngoài như Hướng Tiền cũng không tránh khỏi cảm thấy tâm tình xao động. Cả quân doanh trống trơn chỉ có ngọn cờ đón gió bay phần phật.
Bạn cần đăng nhập để bình luận