Xích Tâm Tuần Thiên

Chương 199: Mặt trời mọc, thiên hạ sáng

Lần này gặp Trương Vịnh, tính tình đối phương có thể nói là thay đổi rất lớn.
Gặp phải biến cố như vậy có thay đổi cũng là bình thường, nhưng là… vẫn cứ cảm thấy có chỗ nào đó sai sai.
Giống như thời điểm nhìn thấy hắn ta ở bên ngoài Thiên Phủ Bí Cảnh, tuy dáng vẻ có hơi trầm tính nhút nhát, rất hợp với thân phận hậu nhân của gia tộc xuống dốc, nhưng không hiểu sao vẫn cảm thấy không thoải mái.
Loại "không thoải mái" này không phải là nói Khương Vọng có thành kiến hay cảm xúc không tốt, bởi vì lúc ấy ấn tượng của hắn đối với Trương Vịnh rất tốt, chỉ là bản năng mách bảo cho hắn rằng như thế rất không hợp lý, không đủ tự nhiên, cứ cảm thấy trạng thái này của hắn ta không hài hoà.
Mà giờ phút này, thân ảnh gầy gò của Trương Vịnh hoà cùng bi thương, cô đơn, phòng bị, đau khổ, Khương Vọng lại cảm thấy đây mới chân chính là hắn ta.
Không có bất cứ lý luận logic gì, chỉ là cảm thụ trực tiếp mà thôi.
Mặc kệ thế nào, nếu đã xác định hiện tại không có khả năng mời chào Trương Vịnh, Khương Vọng cũng không tiếp tục lãng phí thời gian ở nơi này nữa. Dương Quốc nằm ở hướng Tây Bắc của Tề Quốc, xa phu là cao thủ, ngựa kéo là ngựa tốt, còn có danh tiếng của Trọng Huyền gia, xe ngựa đi đường vững vàng đi về phía trước không gặp trở ngại.
Khương Vọng ngồi ngay ngắn trong thùng xe, nhắm mắt tu luyện.
Vực sâu ở Lâm Phong thành.
Mọi sức sống đều gần như biến mất, chỉ còn lại một tia mệnh hỏa mỏng manh chiếu lên một thân hình đơn bạc gầy gò. Không biết đã qua bao lâu.
Dưới vực sâu, khái niệm thời gian dường như không có, thứ duy nhất có thể chứng minh thời gian đang trôi cũng chỉ có… những nấm mồ nối tiếp phía sau lưng người kia.
Một mình hắn an táng tất cả mọi người.
Hắn nhớ rõ nơi này hẳn là địa phận của Vương thị. A, Lâm Phong thành có nơi nào hắn không biết đâu?
Hắn sống ở đây đã bao nhiêu năm?
Ký ức là một thứ đồ tra tấn con người.
Lăng Hà bôn ba ở phế tích, hơi thở có tính ăn mòn của U Minh có lẽ đã sớm cướp đi tính mạng hắn, nhưng không hiểu sao vẫn luôn lay lắt không tàn.
Tiếng hít hà kia cũng không phải là tiếng thở, mà là một sợi Huyền Hoàng nhị sắc trôi nổi trong Thông Thiên cung.
Lăng Hà cũng không rõ, Thái Thượng Cứu Khổ Kinh hắn dùng để siêu độ vong hồn người chết có thể mang đến bao nhiêu công đức, đất trời trên dưới huyền nhai đều phủ một màu vàng.
Hắn chỉ biết hắn còn sống.
Nếu còn sống, cái gì cần làm thì làm cho xong, hắn là người cố chấp, chính vì nhờ vào phần cố chấp này hắn mới có thể không bị tụt lại phía sau lúc tu hành.
Lăng Hà không đếm được mình đã an táng bao nhiêu xác chết, đào lên bao nhiêu phần mộ, hắn chỉ biết đi về phía trước, nhìn thấy người chết liền đào một cái hố, dựng cho họ một nấm mồ, tụng cho họ một đoạn kinh.
Lặp đi lặp lại.
Hắn đi đến một góc hẻo lánh của Vương thị, có lẽ đây là địa phương vắng vẻ nhất của toàn tộc, nhưng Lăng Hà sẽ không để ý điều đó. Hắn chưa bao giờ quan tâm giàu nghèo sang hèn xấu đẹp, hắn là "người tốt" trong miệng bách tính Triệu Như thành.
Kỳ quái là, dường như người chết ở nơi này là nhiều nhất.
Không phải họ chết vì tai nạn, mà chết dưới lực lượng cường đại nào đó, dường như là chết ngay lập tức không có thời gian chống cự.
Lăng Hà mím đôi môi khô khốc của mình, bắt đầu đào hố.
Một đường an táng, một đường xây mộ.
Trước mặt có một tiểu viện, ngoài dự đoán chính là, dưới sự phá hủy của lực lượng cường đại, toàn bộ phòng ốc xung quanh đều sụp đổ, chỉ có duy nhất tòa tiểu viện này là hoàn hảo, không sứt mẻ chút gì.
Nhưng cũng không tránh khỏi quạnh quẽ thê lương.
Lăng Hà đẩy cửa bước vào, thứ nhìn thấy đầu tiên là xác chết đã bốc mùi hôi thối của con mèo quýt.
Loại mùi xác chết phân hủy này cũng không đáng gì, mấy ngày này hắn đã quen rồi, khiến hắn khó chịu chính là tử trạng của mèo quýt…… hẳn là bị ai tách rời ra.
Loại tàn nhẫn này khiến hắn nhíu mày. Nghĩ ngợi một chút, hắn cũng đào một cái hố nhỏ an táng mèo quýt, cũng tụng kinh văn cho nó.
Lăng Hà tiếp tục đi về phía trước, bước vào phòng ngủ phát hiện thi thể nằm ngửa của Vương Trường Tường. Bởi là người tu hành nên thi thể của người này vẫn chưa thối rữa.
Hắn nhìn thấy vẻ mặt Vương Trường Tường, là loại vẻ mặt hắn chưa từng thấy trên mặt bất kỳ ai suốt dọc đường đến đây. Không quá đau khổ, ngược lại còn có vẻ như là… an tâm?
Lăng Hà không nghĩ nhiều, tiến lên ôm thi thể Vương Trường Tường ra khỏi phòng, sau đó đào một cái hố trong sân, chôn y bên cạnh mèo quýt.
Xong xuôi mọi việc, hắn quay đầu nhìn xung quanh, phát hiện muốn cuốn sách rớt cạnh chiếc ghế dài trong sân, trông giống như là có ai đang xem dở một nửa, nhưng lại vội vàng làm rơi.
Có lẽ chủ nhân của cuốn sách còn chưa kịp nhặt nó lên.
Lăng Hà nhìn phần mộ của Vương Trường Tường, nghĩ chủ nhân viện này chắc không phải là Vương Trường Tường, nhưng chắc chắn có quan hệ thân thiết với y.
Hắn đi lên phía trước, cúi người nhặt cuốn sách lên, nhìn trang bìa của nó.
Bìa ngoài cuốn sách có vẻ do chính tay chủ nhân làm, vô cùng tinh tế gọn gàng, nét bút trên bìa sách đoan trang mà bình tĩnh là mấy chữ Độ Nhân Kinh.
Lăng Hà không nhịn được ngồi xuống ghế dài, bắt đầu lật xem kinh thư. Hắn đã quá mệt mỏi, không hẳn là thân thể mệt mỏi, thật sự mệt là ở trong lòng, quá đau khổ.
Mỗi một thi thể hắn tự mình an táng dường như đang nói cho hắn, đây là chân thật, không phải là ác mộng, là chuyện đã thực sự xảy ra, hơn nữa cũng không thể nào cứu vãn được.
Có lẽ bên trong đạo kinh này có biện pháp an ủi tâm linh chới với không điểm tựa của hắn.
Bản thân Độ Nhân kinh không phải là một công pháp thần thông, nhưng là một cuốn đạo điển kinh thư, là một mạch quan trọng trong Bồng Lai Đảo.
Tên đầy đủ của nó hẳn là Thái Thượng Động Huyền Linh Bảo Vô Lượng Độ Nhân Thượng Phẩm Diệu Kinh.
Kinh này được xếp vào hàng đứng đầu trong các loại kinh thư, vạn pháp chi tông, ngọn nguồn của mọi pháp giới.
Nghe nói khi tụng kinh này có thể giải trừ thiên tai, bảo trấn đế vương, giảm bớt độc hại, lấy độ triệu dân, nam nữ được nhận độ trì, tất cả đều được trường sinh.
Đây là kinh truyền đạo, không phải là kinh thư tu hành căn bản, cho nên cũng không phải bí mật không thể truyền ra ngoài.
Đương nhiên nó vốn thần thông quảng đại nhưng cũng không thần dị, chân chính giá trị ở chỗ kinh thư trình bày chuyện huyền bí trong thiên địa, người có tuệ căn có thể nhận được một vài lợi ích trong đó.
Từ xưa đến nay, cũng không thiếu người đọc sách đến bạc đầu, đạo sĩ không tu luyện công pháp thần thông, đại nho, thiền sư.
Mà học giả uyên thâm bậc này đều mang theo bí mật kinh điển, đã sớm giác ngộ, chỉ bằng trí tuệ bao la cùng đại thần thông, một bước lên đỉnh siêu phàm, được người đời ca tụng.
Tục truyền, người có thể hiểu hết Độ Nhân Kinh được xưng là "Tiên đạo quý sinh, vô lượng độ nhân, thượng khai bát môn, phi thiên pháp luân. Tội phúc cấm giới, túc mệnh nhân duyên. Phổ thụ khai độ, tử hồn sinh thân. Thân đắc thụ sinh, thượng văn chư thiên."
Đương nhiên cũng chỉ là nghe đồn, chưa có ai thật sự thấy qua. Có điều một mạch tu hành đạo điển căn bản của Bồng Lai Đảo là Cao Thánh Thái Thượng Ngọc Thần Kinh đúng là một đại thần thông vô lượng, đứng ngang hàng với Tử Hư Tuyệt Diệu Thái Thượng Kinh của nhất mạch Ngọc Kinh Sơn, Hỗn Nguyên Giáng Sinh Kinh, Khai Hoàng Mạt Kiếp Kinh của Đại La Sơn; là những công pháp tu hành cực mạnh khắp thiên hạ.
Cuốn kinh thư Lăng Hà nhặt được có một điểm rất đặc biệt, đó là chú thích của chủ nhân cuốn sách.
Dưới cái nhìn của hắn, đây hẳn là một lão đạo sĩ tóc bạc nghèo khổ, không biết vì sao lại ẩn cử ở tộc địa Vương thị, người này có kiến thức vô cùng sâu sắc với đạo điển, đặt bút thành văn, ý tứ bình đạm xa xưa nhưng ẩn chứa cao thâm của đạo môn.
Có một vài quan điểm Lăng Hà không tán thành, nhưng cũng không thể không thừa nhận đối phương có đạo lý của riêng mình, chỉ là các lật về sau càng thấy có một loại áp lực vô hình đè nặng.
"Chẳng lẽ, đọc kinh đến trình độ nhất định, đã dự cảm được bi kịch ngày hôm nay?"
Một ý nghĩ lờ mờ hiện ra trong đầu Lăng Hà.
Hắn nhặt một mảnh lá khô dùng làm thẻ kẹp sách, cầm cuốn kinh thư này lên rời khỏi tiểu viện, muốn tiếp tục công việc siêu độ người chết.
Hắn quyết định mỗi ngày đọc hai trang kinh thư, trình bày lý giải của bản thân, cũng đối chiếu với chú thích của người trước.
Đây là điều thú vị duy nhất khó có được giữa những ngày tháng gian nan.
Nếu, hắn có thể sống sót…
Bạn cần đăng nhập để bình luận