Xích Tâm Tuần Thiên

Chương 1966: Lại tới (1)

Không phải Diêm Pha ngang dọc sa trường trên trăm năm, lại không bằng một người trẻ tuổi mới hai mươi không câu chấp.
Mà vì hắn phải gánh vác sức nặng của cả một đất nước, khó tránh khỏi phải cân nhắc nhiều hơn.
Vừa được thả lỏng mối lo, Chu Hùng tức khắc liền rơi vào hạ phong!
Khương Vọng không phải loại lâu la tiện tay là giết được. Chu Hùng hắn là cường giả Thần Lâm song tu cả Nho, Pháp, nhưng muốn giết Khương Vọng, cũng phải sử dụng rất nhiều sức lực.
Nhưng lúc này, Diêm Pha mới là đối thủ!
Dựa vào đâu hắn lại phân tâm! Dựa vào đâu dám chia bớt sức mạnh đi?
Phân tâm đi giết Khương Vọng đồng nghĩa hắn cấp cho Diêm Pha cơ hội giết mình! Hắn đã chuẩn bị sẵn quyết tâm hi sinh bản thân để giết Diêm Pha và Khương Vọng, nhưng nếu hy sinh bản thân mà chỉ giết được Khương Vọng, vậy rõ ràng là không có lợi. Đối với quốc gia, cũng không đáng giá. Vừa xử lý xong tơ kiếm của Khương Vọng, rồi né qua trường đao hung ác. Chu Hùng quay đầu, cẩm tú văn khí làm trường ca:
"Tướng quân bách chiến thân danh liệt! Hướng hà lương, hồi đầu vạn lý, cố nhân trường tuyệt!"
Đạo nguyên dâng trào, trong cơ thể như có sông lớn. Giữa bạch khí mờ mịt, đột nhiên đao thương như rừng rào rạt từ đâu vọt tới, thoáng chốc đã bao phủ Diêm Pha. Cờ hiệu giương cao, ngựa đạp lên chiến trường, xông về phía Khương Vọng. Là cường giả hàng năm trấn thủ Trường Lạc phủ, mặc dù binh pháp hắn không thạo, nhưng khả năng chiến đấu sát phạt lại là cực mạnh. Khương Vọng muốn chết vì đánh cược, phá cục của hắn, thì hắn sẽ chuyển sang phương án chiến đấu thứ hai, kéo Khương Vọng lẫn Diêm Pha vào hỗn chiến khoảng cách gần. Thần Lâm và Thần Lâm chính diện giao phong, một tu sĩ Ngoại Lâu không theo kịp tiết tấu sẽ chỉ bị vướng tay vướng chân. Mà cách nhau càng gần, đánh giết sẽ càng ác liệt.
Tiết tấu chiến đấu thì tu sĩ dưới Thần Lâm càng khó mà bắt được... Bởi vì mọi chênh lệch đều bị kéo rộng ra trong không gian chiến đấu sinh tử eo hẹp này. Tuy linh vực của Diêm Pha đang ảnh hưởng đến linh vực của Chu Hùng, quấy nhiễu nó, khiến nó khó tạo được hiệu quả mạnh. Nhưng vẫn có văn khí mạnh mẽ chấn động đất trời. Làm một bài văn, cũng giống như tướng quân bày trận, chiến sĩ chết chiến trường. Có dậy lên có phục xuống, có mở đầu có kết thúc. Là trang nam nhi, lấy thương làm bút lấy máu làm mực, lấy núi lấy sông để hành văn! Dưới tác động của bí thuật Nho gia mạnh mẽ này, lại vang lên tiếng chá cô kêu, tiếng đỗ quyên kêu, những tiếng kêu thê thiết! Tiếng chim Chá cô, là "không đi được đâu ca ca". Tiếng Đỗ quyên, là "Không bằng trở về thôi". Chá cô thê lương, đỗ quyên bi thương. Giở tay nhấc chân là xuất ra hai môn đạo thuật siêu phẩm, chỉ để ghìm bước chân Khương Vọng, khiến hắn phải gia nhập vào cuộc hỗn chiến sống chết trong không gian nhỏ bé này! Diêm Pha đương nhiên không ngừng cố gắng cắt đứt những tác động này, không ngừng gặp chiêu phá chiêu, nhưng hắn không ngờ, Khương Vọng lại không hề kháng cự! Khương Vọng hoàn toàn không hề chống cự sự kêu gọi của hai đạo thuật siêu phẩm này, thậm chí còn chủ động tăng tốc, chỉ trong nháy mắt quanh người rực sáng, Thiên Phủ mở ra, Kiếm Tiên Nhân giáng thế, Trường kiếm giết vào chiến trường! Chu Hùng kinh ngạc nhìn vào mắt thiên kiêu trẻ tuổi của nước Tề, hắn không hề nhìn thấy sự sợ hãi nào ở đó, chỉ có sự tự tin không có gì sánh kịp, và kích động nóng lòng muốn thử!
Người trẻ tuổi này, Khương Thanh Dương này, ở cách gần trận chiến Thần Lâm chi tranh, vậy mà còn có dũng khí muốn xía vào thử sức! Phải biết chiến đấu ở cấp độ này, xác suất người yếu bị tử vong sẽ được tăng lên không biết bao nhiêu lần. Tuy Khương Vọng là kẻ địch của đất nước, kẻ địch của chính mình, nhưng Chu Hùng không thể không thừa nhận, người này đã khiến một người đã vào độ tuổi trung niên là hắn đột nhiên cũng sinh ra mấy phần hào hùng, hăng hái. Nhớ lại thời ngông cuồng tùy ý của mình thời niên thiếu! Mặc kệ hắn là vương hầu vương tướng, cao môn đại hộ, nhưng nhiệt huyết đã bừng lên cổ họng, thiếu niên giận dữ rút kiếm thôi. Văn khí xoay tròn, linh thức mênh mang co lại, cùng với kim khu ngọc tủy bao phủ bên ngoài thân. Hắn quyết định buông thả mọi gò bó của bản thân, toàn lực xuất quyền xuất cước, càn quấy một lần. Không phải chỉ có người Tề mới có dũng khí quyết tử, không phải chỉ có nước Tề mới có thiếu niên anh hùng! Tuy tuổi ta không còn trẻ, nhưng ta cũng có tâm thiếu niên. Không phải muốn đánh cược sinh tử, so dũng khí sao? Tới đi! Quân Tề như nước thủy triều từ khu vực chiến trường bên cạnh trào lên, va vào một biển người khác. Trên hành lang Mân Tây, trên chiến trường của Tề quân và Hạ quân, tu sĩ Thần Lâm Chu Hùng, tu sĩ Thần Lâm Diêm Pha, tu sĩ Ngoại Lâu Khương Vọng, triển khai trận chiến kịch liệt nhất nguy hiểm nhất! Ba bóng người gần như quấn thành một cục, quyền cước đao kiếm va chạm nhau với tốc độ cực nhanh. Trong ba người, có lẽ chỉ có Diêm Pha là người không muốn hiện trạng này nhất.
Bởi vì chiến đấu trong không gian hẹp, trong vòng một hơi thở không biết sẽ xảy ra bao nhiêu biến cố, phải đưa ra bao nhiêu quyết định. Cần phải có sự kết hợp toàn diện ý chí, năng lực, và trí tuệ trong chiến đấu. Tu sĩ dưới Thần Lâm, rất khó mà không vướng tay vướng chân. Chu Hùng ra tay sẽ không cố kỵ sống chết của Khương Vọng, nhưng Diêm Pha thì không thể không cố kỵ.
Mặc dù chính Khương Vọng nói rằng sinh tử có số, chết không cần ai chịu trách nhiệm... Nhưng cũng không thể Diêm Pha hắn chỉ vì tranh thắng, mà xẻ banh người khác ra! Nhưng nếu lúc nào ra tay cũng lo ảnh hưởng đến Khương Vọng, vậy chính là tự trói buộc bản thân. Đấu với Chu Hùng là chiến đấu sinh tử, mà lại tự bó tay bó chân... kết quả thế nào, có thể tưởng tượng được. Nên hắn thà rằng chỉ có một mình mình đánh nhau với Chu Hùng, sống chết do số, chứ không muốn Khương Vọng bị kéo đi vào. Mặc dù Khương Vọng là thiên tài thế nào, nhưng chưa thành Thần Lâm, thì bản chất cuối cùng vẫn là khác biệt! Nếu giữ nguyên được tình hình trận chiến như bây giờ, kết quả đánh thắng là chuyện dễ. Chỉ hắn với Chu Hùng đánh nhau, Khương Vọng lượn vòng xung quanh, có cơ hội thì ra tay, như vậy sẽ giữ được áp lực đánh tới cuối cùng, Chu Hùng chỉ còn một con đường thất bại. Nhưng hắn còn đang nghĩ cách, Khương Vọng đã chủ động xông vào, đến lúc hắn định thần thì đã không còn trở tay kịp, đành phải xông vào theo.
Chỉ hy vọng Tào Giai tin tưởng hắn, nếu hắn lỡ tay giết chết Khương Vọng thì đừng nghĩ hắn cố tình là được. Diêm Pha bi ai nghĩ. Là người của tiểu quốc, không thể không suy nghĩ nhiều! Nhưng khi chiến đấu bắt đầu, hắn rất nhanh nhận ra... mình đã nghĩ quá nhiều! Khương Vọng hoàn toàn theo kịp chiến đấu tiết tấu của bọn họ! Người trẻ tuổi này, mặc dù còn chưa đạt tới mức độ có khả năng cứng đấu cứng với cường giả Thần Lâm, nhưng gõ bên này chọc bên kia, tạo ra cơ hội cho hắn, thì hoàn toàn không có vấn đề. Thậm chí mỗi một kiếm của Khương Vọng, đều mở ra góc độ vô cùng thoải mái cho hắn. Hắn cảm nhận được, Khương Vọng đã hoàn toàn hòa hợp vào tiết tấu của mình, sử dụng đầu óc chiến đấu kinh người, phối hợp với hắn gần như hoàn mỹ! Diêm Pha càng đánh càng thả lỏng, càng đánh càng sung sướng, và dù hắn đánh tự tung tự tác thế nào, Khương Vọng đều có thể xuất hiện ở vị trí thích hợp nhất...
Thật sự là một sự ăn ý tuyệt vời. Đã rất nhiều năm, không có ai cho hắn sự ăn ý như vậy. Cảm nhận này, khiến hắn nhớ tới một người mà không nên nhắc đến tên, nhớ tới khoảng thời gian cùng sóng vai chiến đấu đó với nhau, nhưng mà khi đó... hắn còn rất nhỏ yếu, còn người ấy, cũng giống Khương Thanh Dương bây giờ, trẻ tuổi, sáng chói. Trên thế gian này, chiến tranh chinh phạt chưa bao giờ ngừng nghỉ. Bao nhiêu anh hùng hào kiệt, đều như sông lớn chảy về hướng đông! Ánh đao của Diêm Pha càng lúc càng rực rỡ, càng về sau, càng như mưa giông gió giật, không có lấy một kẽ hở nào, sau đó nữa, mọi ánh sáng đều tắt lịm, trở thành chất phác tự nhiên, không chút màu mè, chiêu thức cực kì đơn giản. Lưỡi đao sắc bén không ngừng nhắm thẳng vào những chỗ yếu hại của Chu Hùng. Linh thức của Diêm Pha gần như dán sát vào người, sát lực trở nên càng thêm mạnh mẽ, càng thêm dữ dội. Cuối cùng, Chu Hùng cũng bắt đầu cảm nhận được sự vô lực. Hắn xuất thủ không hề nương tay. Làm sao mà nương tay được! Có bao nhiêu sát chiêu hắn đều dốc ra hết.
Bạn cần đăng nhập để bình luận